edit & beta: Hàn Phong Tuyết“Rốt cuộc có học hay không?” Điền U Vũ tựa như tức giận, đôi mắt một mí từ trên cao nhìn xuống tôi.
Dáng vẻ thật đáng sợ. Tôi có cảm giác như chỉ cần mình dám nói ra nửa chữ “không” sẽ bị hắn dỡ thành tám mảnh.
“Không học”. Tôi cắn răng kiên quyết nói. Bị dỡ thành tám mảnh còn hơn ngã ngựa tan xương nát thịt nhiều.
Điền U Vũ không nói không rằng, cởi dây cương ra. Đột nhiên kéo bàn tay đang tóm lấy tay hắn của tôi ra rồi ôm eo tôi tung người nhảy lên. Sau cơntrời rung đất chuyển, tôi mở mắt, phát hiện mình đã ngồi trên lưng conngựa, mà Điền U Vũ thì ngồi sau mình. Vì bỗng nhiên có sức nặng đè lên,con ngựa dậm dậm chân. “A!!!” Tôi hét toáng, bị hắn nhanh tay bịt miệng, cười nhẹ bên tai, “Hừ, cẩn thận kẻo nha dịch đến đấy”. Vừa nói vừa thúc vào bụng ngựa đi về phía ngoại ô.
Cảm nhận được sâusắc cả cơ thể con ngựa nhún nhảy bên dưới mông mình, cảnh vật hai bênđường vụt qua, tôi hoảng sợ nhắm mắt lại, hai tay giữ chặt lấy cánh tayôm eo tôi của Điền U Vũ, toàn thân cứng ngắc như đá. Tình trạng này kéodài mãi đến khi ra khỏi cổng thành. Con ngựa đột nhiên tăng tốc, gió táp qua mặt làm tôi đau rát. Ba hồn sáu phách của tôi đã gần như lìa thân,cứ tiếp tục bôn ba thế này… tôi lại xuyên không mất…
Con ngựa này không biết là ăn thứ gì không tiêu mà càng chạy càng nhanh,làm tôi có cảm giác mất trọng lượng như đang ngồi tàu lượn siêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tu-su-ky/1588139/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.