edit & beta: Hàn Phong TuyếtChuyện chiếc diều đãqua mấy ngày, nhưng lòng tôi vẫn không thôi nghĩ đến ông lão họ Nguyễnlẻ loi hiu quạnh, cho nên sau khi khỏe lại thì có đến thăm ông vài lần.Có lẽ là vì bản cô nương vừa hiểu chuyện lại đáng yêu, cũng bởi vì bảncô nương tốt bụng dễ gần, lại càng vì… tóm lại, ông lão họ Nguyễn đãkhông còn lạnh nhạt với tôi như lần gặp đầu tiên nữa. Hơn thế, tôi cònthường xuyên khuyên bảo, kể chuyện cười cho ông nghe, nên sau vài lầntán gẫu, ông đã coi tôi như cháu gái.
Đương nhiên…kính già yêu lão là truyền thống tốt đẹp, cố gắng tận dụng cũng là cáchsinh tồn. Tiếp cận ông lão họ Nguyễn không chỉ bởi vì quý mến, mà quantrọng hơn là, tôi coi trọng ngôi nhà mà ông sống có một mình. Ông lão họ Nguyễn và Linh Nhi sống nương tựa vào nhau, giờ Nguyễn Linh Nhi đãchết, căn phòng phía tây của nàng bỏ trống, cả căn nhà có mỗi ông lão ở, vô cùng hiu quạnh.
Kế hoạch của tôi là: nếu một ngày nào đó Nhạc Thanh Âm đột nhiên trở mặt, không chịu nhận người chiếm cứthân thể muội muội của anh ta là tôi đây, muốn đuổi tôi ra khỏi phủ –hoặc là có biến cố gì đó xảy ra thì tôi vẫn còn một đường lui. Trướctiên, tạo quan hệ tốt với ông lão họ Nguyễn, sau này có thể ở nhờ nhàông. Như vậy, tôi có chỗ dừng chân, mà hai người cũng có thể chăm sóclẫn nhau. Dạo trước tôi chăm chỉ đi lượn phố là để tìm một chốn ở, naycó nhà của ông lão họ Nguyễn rồi, cũng bớt được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tu-su-ky/1588128/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.