Chương trước
Chương sau
Sau cùng hoàng thượng cho bốn người chúng tôi gồm tiểu Ninh tử, Tử Sâm, Lưu Chấn và tôi đi phân phát số vàng bạc châu báu của tên Phí huyện lệnh kia cho người dân, mỗi người một ít..

Khi tên Phí huyện lệnh cũ cùng con trai bị gông giải đi ngang qua thì người dân dùng nào là rau nào là cỏ, trái cây hư thối ném vào người hai cha con nhà họ, còn không ngừng phẩn nộ mà tuông ra những lời khiến tôi nghe vào tai cũng cảm thấy hả hê vô cùng.

Hoàng Thượng đứng từ xa đợi, bọn tôi phân phát xong thì cũng quay bên cạnh hoàng thượng, tôi vui vẻ hô lên :

" Lên đường thôi !"

Đang chuẩn bị rời đi thì mọi người ùa đến, cô nương xinh đẹp kêu gọi mọi người khi nãy tiến thẳng về phía hoàng thượng, nàng dâng lên một cái túi vải nói:

'Dù không biết các vị đã dùng các nào để tống cổ tên huyện lệnh đó đi nhưng chúng tôi cảm tạ các vị đã giúp đỡ, chúng tôi không có gì ngoài một ít trái cây và lương khô muốn biểu mọi người ! Mong cụ nhận cho ! "

Hoàng Thượng vẻ mặt giờ đây đã trở lại dáng vẻ lạnh lùng lúc bình thường, hắn nhẹ nhàng nói :

Không."

Nhưng chưa nói được gì thì tôi đã xen ngang :

" Cảm ơn cảm ơn ha ha ! Chuyện nên làm! Chuyện nên làm"

Tôi hớn hở nhận lấy túi vải, Tiểu Ninh tử huých nhẹ eo tôi vì lo lắng hoàng thượng sẽ nổi giận, nhưng tôi lại nghĩ cậu ta cũng muốn ăn giống tôi nên quay lại nói :

' Từ từ chưa đến lượt của ngươi!"

Ngay sau đó cả ba người tiểu Ninh tử, Tử Sâm và Lưu Chấn lại đứng hình lần thứ hai, khi tôi lấy một miếng lương khô ra nhón chân lên đút cho hoàng thượng mà hoàng thượng không những không tức giận mà còn ăn lấy miếng lương khô đó..

Sau đó tôi quay ra phát cho mỗi người một miếng, đến khi đưa miếng lương khô cho tiểu Ninh tử thì tôi nói :

||

'Ngươi gấp cái gì đây nè cho ngươi hẳn một miếng to nhé ! "

Ba người họ ngờ nghệch nhìn tôi còn tôi thì cười khì khì nhìn bọn họ ..

Bỗng nhiên có hai thiên thần nhỏ đi đến nắm lấy vạt áo của hoàng thượng lay nhẹ:

'Ông ơi ! Chúng cháu cảm ơn ông ạ !



" Ông lợi hại lắm ạ ! Ông tóc còn trắng hơn nội của con mà rất là mạnh luôn ạ !

" Ông đi đường cẩn thận ông nhé ! "

Tôi nhìn hai đứa bé đáng yêu mà không thể không nhớ về những thiên thần nhỏ của mình đang ở một nơi khác..

Hoàng Thượng đưa tay xoa đầu hai đứa bé, khoé môi hắn cong nhẹ đáp "im" một tiếng..

Cuối cùng chúng tôi tạm biệt mọi người ở đó tiếp tục lên đường..

Vì chuyện của tên huyện lệnh kia mà đến khi bầu trời ngả sang màu đỏ hồng của một buổi chiều chúng tôi mới tiếp tục lên đường.

Xe ngựa đi đến đâu, tôi lại thấy được cảnh người dân vui vẻ sống chan hòa đến đó, trong tiếng cười rộn ràng và những giọng nói vui vẻ của họ. Tôi thấy ai ai cũng nở ở nụ cười tươi như hoa, từ những người trưởng thành đến những đứa trẻ đang chơi đùa. Mỗi ánh mắt ánh lên niềm hạnh phúc giản dị, điều đó

chứng tỏ rằng họ đang có một vị vua tốt, một người lãnh đạo biết suy nghĩ và quan tâm đến dân.

Lúc này, Tử Sâm cưỡi ngựa đi theo bên kia lên tiếng, phá vỡ sự thư giãn mà tôi đang cảm nhận:

' Lão gia! Chuyện của con trai Phí huyện lệnh chỉ xảy ra gần đây nên tin tức vẫn chưa được truyền đến ạ!"

Tôi nghe vậy thì thu người từ cửa sổ vào bên trong, ánh mắt tò mò nhìn về phía hoàng thượng. Hắn đang chăm chú đọc sách, nghe Tử Sâm nói xong thì chất giọng uy nghiêm của hắn vang lên:

" Ừm! Ta biết rồi!"

Tử Sâm bên ngoài đáp vâng rồi không nói gì thêm.

Trong lúc tĩnh lặng, tôi nhìn hoàng thượng chốc lát rồi thò đầu ra phía trước xe ngựa, nơi tiểu Ninh tử đang ngồi đánh lái, cậu ta bị tôi làm cho giật mình quay đầu nhìn tôi,hỏi:

'Ngươi làm cái gì vậy?"

Tôi cười khì khì đáp:

" Ta muốn hỏi là gần đến Doãn Xuyên chưa?"

Tiểu Ninh tử, với đôi mắt sáng rực cười cười đáp lại:

" Gần đến rồi."

Tôi háo hức mong chờ quá nên lại hỏi :



" Là khi nào đến?"

Một canh giờ nữa!" - Tiểu Ninh tử vẫn giữ vẻ mặt tươi cười trả lời.

Lưu Chấn đi bên kia cũng bất ngờ lên tiếng:

Ngươi từ khi nào mà lại nói nhiều như vậy a!"

Tôi tặc lưỡi một cái nói:

'Chậc, kệ ta đi cái tên thái y mỉa mai xúi quẩy nhà ngươi"

Lưu Chấn nghe tôi đáp lại mà cười ha ha. Tôi không hiểu sao cậu ta cười:

" Cười cái khỉ gì!?" - lẩm bẩm.

Tiểu Ninh tử cũng cười vui vẻ nói:

" Còn sao nữa, thời gian trước kia ngươi cứ như tượng ấy, ai nói gì ngươi cũng bỏ ngoài tai, giờ đây trông ngươi giống người hơn rồi, không chọc thì phí đúng không!?"

Lưu Chấn đáp lại:

' Đúng đúng! Ta nhớ có lần ta đến bắt chuyện mà bị ngươi làm lơ đó nha !"

Tôi "ồ" một tiếng rồi thầm nghĩ : "nhờ ơn Tiểu Hùy, Tiểu Đâm, Tiểu Dang nên Tề La mới sợ kết bạn như vậy đấy."

Sau đó, với chút tò mò, tôi hỏi Tiểu Ninh tử:

'Không biết đám người Tiểu Hùy kia giờ ra sao ha!"

Tiểu Ninh tử quay qua nhìn tôi, cậu ta ngạc nhiên:

Ngươi không biết là ba tên đó đã bị đuổi rồi sao?"

Tôi ngơ ngác hỏi lại:

"GÌ?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.