Vân Hạc mở to hai mắt, tò mò hỏi: “Thứ tốt gì?”
Ba con chim này còn có thể mang đến cho mình thứ tốt? Không phải mặt trời mọc hướng Tây đó chứ?
Vân Đình ra vẻ thần bí, lập tức vỗ tay.
Chẳng bao lâu sau, tuỳ tùng của ba người bọn họ nâng một cái rương lớn tiến vào.
Lúc này Vân Hạc lậu càng tò mò hơn.
Trong cái rương lớn như vậy, chắc sẽ không phải là mấy cục đá chứ?
Đang lúc nghi hoặc, Vân Hạc lập tức cười to nói: “Ta biết đây là cái gì
“Hả?”
Vân Lệ kinh ngạc: “Lục đệ đoán được sao?”
“Ừm!”
Vân Hạc nghiêm túc gật đầu, “Ta đoán các ngươi biết ra sắp thành hôn, trong tay lại thiếu bạc cho nên cố ý đưa cho ta một cái rương bạc! Ba vị hoàng huynh, thật sự vô cùng cảm ơn, các ngươi thật sự đối với ta như măng mọc sau mưat”
Không cần biết bọn họ mang đến cái gì.
Hắn khóc than trước!
Tìm cơ hội lừa bọn họ chút bạc.
Dù có chuyện gì cũng không để cho ba con chim này đến tìm mình vay tiền.
Nghe Vân Hạc nói, Vân Lệ lập tức đen mặt.
Đưa hắn một cái rương bạc lớn như thế?
Hắn muốn ăn rắm à!
Thật ngu xuẩn!
Cũng thật sự dám mơ tưởng!
“Khụ khu...”
Ngũ hoàng tử khế ho khan một tiếng: “Ta nói này Lục đệ, phụ hoàng gần đây ban thưởng cho ngươi cũng không ít, ngươi cũng không đến mức khóc than
trước mặt chúng ta đâu nhỉ?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tro-thanh-nguoi-manh-nhat/3466013/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.