Tiếng đóng cửa của Diệp Tử làm cho Tân Sênh bên ngoài giật cả mình. Nhìn bóng lưng Diệp Tử đi xa, Tân Sênh không khỏi thầm đau lòng.
Lục điện hạ cũng thật đáng thương.
Rõ ràng là một hoàng tử, nhưng luôn bị ức hϊếp.
Ngay cả Tử phu nhân cũng dám lên mặt với hắn.
Ở bên ngoài bị người ta chọc tức, về đến nhà cón bị Tử phu nhân chọc tức. Sáng sớm hôm kia, Vân Hạc lại tới Thần Vũ quân báo danh.
Bị lão lưu manh giày vò mấy ngày, bỗng nhiên hắn cảm thấy học binh pháp chiến trận cùng Tiêu Định Vũ ở Thần Vũ quân cũng rất tốt.
Chỉ cần có thể thoát khỏi lão lưu manh thì thế nào cũng tốt.
“Lục điện hạ, mấy ngày nay ngươi không tốt lắm nhỉ?”
Vừa nhìn thấy Vân Hạc, Tiêu Định Vũ bèn cười một cách sâu xa.
“Đừng nhắc nữa.”
Vân Hạc khoát tay: “Xém chút ta đã bị lão... Quốc công giày vò mất nửa cái mạng.”
“Ha ha...”
Nghe lời Vân Hạc, Tiêu Định Vũ lập tức buột miệng cười: “Quen thì tốt, chúng ta đều như thế.”
Vân Hạc im lặng liếc hắn ta, lại nhân dịp mà hỏi thăm chuyện của Văn đế và Tần Lục Cảm.
Tiêu Định Vũ là con trai Tiêu Vạn Cừu, cũng là nghe cha hắn nói qua một vài chuyện của Văn đế và lão lưu manh.
Phụ thân lão lưu manh Tần Ngũ Thường là thống lĩnh thân vệ của tiên đế.
Tiên đế để thể hiện ân sủng với Tân Ngũ Thường nên đặc biệt ban thưởng hai
huynh đệ Tần Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tro-thanh-nguoi-manh-nhat/3459193/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.