“Cha huy nói cùng lắm thì để đệ và thánh thượng phối hợp diễn một vở kịch, để thánh thượng biếm đệ thành thứ dân, ngăn chặn mồm mép của đám người kia, sau đó lại nhận đệ làm con nuôi."
“Đến lúc đó chúng ta chính là huynh đệ thật sự, ha ha ha...” Nhìn Tân Thất Hổ cười y chang kẻ ngốc, trên mặt Vân Hạc không ngừng co giật.
Ta thật sự cảm ơn tám đời tổ tông Tần gia các huynh. Mẹ nó!
Sớm biết như vậy, sống chết cũng không dân phương pháp luyện thép hoa văn ra.
Mẹ nó còn dâng ra tai họa luôn rồi?
“Lòng tốt của Vinh Quốc công đệ xin nhận.” Vân Hạc yếu ớt thở dài: “Thật ra là tự đệ muốn tới Sóc Bắc, đệ sống tủi nhục nhiều năm như vậy, muốn sống cho ra người! Cho dù chết trận ở Sóc Bắc, tốt xấu cũng oanh liệt một lần! Không cầu lưu danh sử sách, nhưng cầu sách sử đời sau không nói Lục tử của Văn đế là một đồ bỏ đi tồi tệ...”
Vì không để đôi cha con ngốc nghếch này tốt bụng làm chuyện xấu, Vân Hạc chỉ đành lại lần nữa bịa ra lý do thoái thác.
Nghe lời Vân Hạc nói, bỗng nhiên Tần Thất Hổ im lặng rồi liếc xéo nhìn Vân Hạc.
Qua hơn nửa ngày, vuốt gấu của Tần Thất Hổ lại đập vào vai Vân Hạc. “Có gan, đúng là đàn ông.” Tần Thất Hổ giơ ngón cái lên với Vân Hạc, lại vỗ ngực nói: “Yên tâm, đệ muốn
tới Sóc Bắc, huynh sẽ đi làm phó tướng cho đệ! Chỉ cần có huynh, cam đoan không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tro-thanh-nguoi-manh-nhat/3457601/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.