Sau khi trở về phủ, Vân Hạc ngồi ở hậu viện suy nghĩ. Hắn suy nghĩ quá say sưa đến nỗi Diệp Tử đến gần cũng không phát hiện ra.
Mãi đến khi Diệp Tử ngồi xuống trước mặt hắn, hẳn mới đột nhiên phản ứng lại.
“Đệ lại đang suy nghĩ âm mưu quỷ kế gì à?” Diệp Tử trêu chọc nói. “Đệ thực sự không nghĩ đến chuyện hãm hại ai cả.”
Vân Hạc nhẹ nhàng lắc đầu: “Đệ đang đưa ra một quyết định quan trọng, nhưng có hơi do dự.”
Diệp Tử hơi ngạc nhiên: “Đệ còn có lúc do dự sao?” “Có chứ.”
Vân Hạc cười khổ, lúc này mới nói với Diệp Tử về chuyện quan trọng mà hắn đang suy nghĩ.
Hắn đang suy nghĩ có nên dâng phương pháp rèn hoa văn thép cho Văn đế hay không!
Đây cũng là vấn đề mà hắn luôn suy nghĩ sau khi rời khỏi Thẩm gia.
Hắn cũng nhận ra rằng chỉ dựa vào mấy thợ rèn kia, hiệu quả sản xuất quá thấp!
Dâng phương pháp rèn cho Văn đế, ít nhiều sẽ được ban thưởng, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc phổ biến vũ khí rèn từ loại vật liệu này, như vậy sẽ không có lợi cho việc tạo phản sau này của hắn.
Nhưng nếu không dâng lên, chỉ dựa vào mấy thợ rèn kia, trước khi hắn rời khỏi Hoàng thành, căn bản không thể rèn đủ vũ khí để trang bị cho binh lính trong phủ của hắn!
Muộn nhất hai mươi ngày nữa hắn phải rời khỏi Hoàng thành.
Cho dù mấy thợ rèn kia có rèn ngày đêm không nghỉ, cũng chỉ rèn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tro-thanh-nguoi-manh-nhat/3455075/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.