Đêm nay, cả Vân Hạc và Diệp Tử cũng đều không ngủ ngon. Buổi sáng khi thức dậy, cả hai đều ngáp cả ngày.
Tuy đã qua một đêm, khi hai người lại lần nữa chạm mặt nhau, ít nhiều cũng có chút xấu hổ.
Sau khi ăn bữa sáng, Vân Hạc dẫn theo bốn tên thị vệ vội tới chỗ Thần Võ Quân.
Trong sáu thị vệ Hoàng Thành, chỉ có Thần Võ Quân và Vũ Lâm Vệ là trú đóng ở trong thành.
Lúc bọn họ đến Thần Võ Quân, Tiêu Định Vũ đã dẫn theo phó tướng đợi sẵn ở cửa doanh khu.
"Tham kiến Lục điện hạ!”
Tiêu Định Vũ là con trai của Tiêu Vạn Cửu, cũng là thống lĩnh của Thần Võ Quân.
Số người ở Thần Võ Quân không đến một vạn năm, nhưng lại cực kỳ tinh nhuệ.
Vân Hạc ra hiệu cho Tiêu Định Vũ miễn lễ, còn nói: "Trước tiên dẫn ta đi dạo quanh doanh trại!"
"Vâng!"
Tiêu Định Vũ sảng khoái đồng ý: "Điện hạ giúp chúng thần thắng tới sáu trăm con ngựa chiến đã giúp thần giải quyết được nhu cầu khẩn cấp, thần dẫn điện hạ đi xuống xem ky binh của chúng ta!" "Ừm... Được!"
Vân Hạc gật đầu, trong lòng thầm chửi cái tên này hết chuyện để nói, chuyện không muốn nhắc cứ nói ra.
Năm trăm binh lính ở phủ của mình chỉ có hai mươi con ngựa chiến, thật đáng thương!
Đám người Đỗ Quy Nguyên cả ngày chỉ có thể lấy hai mươi con ngựa chiến đó ra giúp binh phủ luyện tập cưỡi ngựa bản cung, còn phải phục vụ tốt cho ngựa chiến, chỉ sợ dùng nhiều qua làm ngựa chiến mệt chết!
Tiêu Định Vũ vừa dẫn Vân Hạc đi đến chỗ ky binh trong doanh trại, vừa nói: "Hôm nay sau khi lên hội triều về, cha thần đặc biệt dặn dò ta, buổi trưa nhất định phải mời điện hạ đến nhà ăn bữa cơm! Điện hạ chớ chối từ nhé."
"Không vấn đề."
Vân Hạc gật đầu: "Đúng rồi, vụ án tham ô điều tra như thế nào rồi?"
Sau khi đâm chọc chuyện này ra, hắn cũng không quan tâm đến chuyện này nữa. Hôm nay gặp được Tiêu Định Vũ, hắn cũng thuận tiện tìm hiểu tình hình một chút.
"Quả thực là bắt được không ít người."
Nói đến chuyện này, Tiêu Định Vũ lại tức giận: "Song nghe cha thần nói, những kẻ bị bắt chỉ toàn là người chết thay, con cá lớn thật sự trốn quá sâu, hẳn là tra không được."
"Vậy thì đáng tiếc quá."
Vân Hạc bất đắc dĩ cười một cái.
Tham những, là vấn đề không có triều đại nào có thể diệt cỏ tận gốc.
Luật pháp có nghiêm đến đâu, cũng đều sẽ có người bí quá hóa liều.
"Thật sự là đáng tiếc."
Tiêu Định Vũ gật đầu một cái, lại thấp giọng nói: 'Cha thần nghỉ ngờ, con cá lớn nhất chính là tên t*ng trùng khuyết tật Từ Thực Phủ, thậm chí, có khi ngay cả
'Tam điện hạ cũng có tham gia vào! Chỉ tiếc, cha thần không có chứng cứ."
Tiêu Vạn Cửu và Từ Thực Phủ xem như là kẻ thù chính trị, hai người đều thấy ngứa mắt lẫn nhau. Tiêu Định Vũ đối với Từ Thực Phủ đương nhiên cũng không có ấn tượng tốt. "Những chuyện không chứng cứ đừng nói bừa."
Vân Hạc khẽ lắc đầu, lại cười hỏi: "Tam ca của ta hôm nay có lên triều hay không?"
"Sao lại không có tham gia ạ!"
Tiêu Định Vũ nhịn không được ý cười, thấp giọng nói: "Hôm nay Tam điện hạ được người ta khiêng lên triều! Bọn người Nhị điện hạ cũng sưng mặt sưng mũi, hình như là bị Thánh Thượng dạy dỗ."
"Tam ca của ta được người khiêng lên tham gia hội triều?" Vân Hạc ngạc nhiên.
"Không phải sao!" Tiêu Định Vũ cười xấu xa nói: "Thánh Thượng nói, muốn làm Thái Tử, trước tiên phải biết phân biệt nặng nhẹ! Chỉ cần còn cử động được, mấy người bọn đều phải tham dự hội triều chính."
Nghe mấy lời của Tiêu Định Vũ, Vân Hạc cũng nhịn không được cười. Thằng cha hờ của hắn cũng biết cách chơi quá.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, lời của ông ấy cũng không phải không có lý. Mấy tên ngu ngốc đó không phải muốn tranh giành chức vị Thái Tử ư? Không lên triều tham gia quốc sự làm cái rắm Thái Tử đó!
Hai người nói chuyện phiếm suốt dọc đường.
Tiêu Định Vũ đại khái là kế thừa tính tình cương trực của Tiêu Vạn Cửu, nói chuyện rất thẳng thắng, khiến cho Vân Hạc có ấn tượng tốt với hắn ta.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]