Bọn Vân Hạc cũng nhanh chóng trở về.
Khi bọn họ đến, các Hoàng tử còn lại đều đã trở lại.
Mỗi người đều có thu hoạch lớn.
Trên mặt đất bày rất nhiều con mồi to nhỏ.
Đến cả trước mặt lão Bát mới mười ba tuổi cũng bày không ít con mồi. Ngoại trừ Vân Hạc, chỉ có lão Cửu mười một tuổi đi về tay không.
Mọi người thấy đám người Vân Hạc hai tay trống trơn, bọn họ không khỏi cười vang.
"Lão Lục, sao các ngươi không có một con mồi nào vậy?"
"Không thể nào! Đệ muội đã giúp ngươi, sao ngươi vẫn không có con mồi?" "Ta đoán là, lão Lục coi trọng mặt mũi, không muốn để đệ muội ra tay."
"Ta thì nghĩ rằng, là Lục ca tâm địa lương thiện, không đành lòng sát sinh..." Mọi người ta một câu, ngươi một câu.
Làm trò trước mặt Văn đế, mặc dù bọn họ có thu liễm, nhưng ý giễu cợt trong những lời nói đó vẫn rất đậm.
Đến cả thằng nhóc lão Bát cũng đến góp vui.
Vân Hạc lười phản ứng lại những người này, hắn chỉ giương mắt nhìn về phía Diệp Tử.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Vân Hạc thấy Diệp Tử gật đầu thì yên tâm. Chỉ là một bài thơ, xem ra Diệp Tử qua rồi!
Lúc này, Diệp Tử cũng vô cùng nghi hoặc.
Vân Hạc không săn được thú, có thể hiểu được.
Nhưng nàng ấy biết năng lực của Thẩm Hinh!
Thánh thượng đã ân chuẩn cho Thẩm Hinh săn bắn giúp Vân Hạc, tại sao vẫn không săn được thú?
"Lão Lục,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tro-thanh-nguoi-manh-nhat/3444971/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.