Vân Hạc hoàn hồn, hắn lập tức cười nói: "Ta nói, đây không phải con mồi chúng ta bắn chết, chúng ta không cần!"
"Điện hạ, như vậy không tốt lắm?"
Chu Mật nhíu mày nói: "Thời gian dài như vậy rồi mà chúng ta vẫn chưa phát hiện ra con mồi, khó lắm mới gặp con mồi sẵn có, chúng ta coi như là mình bắn chết, cũng không ai biết!"
"Không được!"
Vân Hạc từ chối không chút suy nghĩ: "Phụ hoàng đã cố ý cho Thẩm Hinh săn bắn giúp ta, nếu ta còn làm loại chuyện này, như vậy thật sự là không có chút mặt mũi nào!"
"Nếu thua, Điện hạ và Lục hoàng tử phi sẽ bị trừng phạt!"
Chu Mật lại khuyên bảo.
Những thị vệ đi theo cũng đều khuyên bảo.
Dù sao cũng không ai biết con hươu sao này không phải bọn họ hắn chết.
Bây giờ muốn mặt mũi, chờ đến lúc thua săn bản, như vậy sẽ phải chịu tội.
"Không được!"
Vân Hạc lại từ chối: "Không ai được phép nói con hươu sao này là của chúng †a, nếu không, trở về tự nhận năm mươi trượng!"
Mấy thị vệ nghe Vân Hạc nói vậy, bọn họ không dám nói gì.
"Không tồi, xem như ngươi có chút khí thế!”
Thẩm Hinh ít khi xem trọng Vân Hạc, nàng lại nhảy lên ngựa: "Tiếp tục tìm kiếm con mồi! Ta sẽ săn bắn bằng năng lực! Ta không cần con mồi mình không bắn chết!"
Nói xong, Thẩm Hinh dẫn đầu lao ra rừng cây.
Vân Hạc âm thầm khen ngợi, hắn lập tức dẫn người đuổi kịp.
Nữ nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tro-thanh-nguoi-manh-nhat/3444532/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.