Nhìn cái là biết Thẩm Hinh vẫn chưa nguôi giận, nàng không thể che giấu đi được ánh mắt như muốn băm vằm Vân Hạc ra.
Sau khi chuẩn bị đơn giản một hồi, mấy người đưa theo mấy thị vệ đi về phía Nam Uyển.
Nam Uyển còn gọi là sân bắn Nam Uyển. Đây là sân bắn của hoàng gia, chuyên môn cho hoàng tộc đi săn.
Lúc họ đến cửa Nam Uyển, những vị hoàng tử khác đã đến khá đầy đủ rồi, chỉ có mỗi Văn đế, lão Thất và lão Bát vẫn đang ở trong cung là chưa đến.
“Lão Lục, hoàng thượng bảo chúng ta đi săn, sao ngươi không mang theo mũi tên?”
“Lão Lục không đưa, Lục hoàng tử phi đưa theo là được rồi còn gì!”
“Dù sao lão Lục mang mỗi cái cung thôi cũng đã vất vả rồi, hoàng thượng cố ý bảo Lục hoàng tử phi đến là để nàng ta đi săn thay lão Lục là cái chắc.”
“Lão Lục, nghe nói mấy hôm trước đệ tạo phong ba bão táp ở Quần Phương Uyển! Không ngờ người chưa bao giờ ra khỏi hoàng thành như đệ lại viết được nhiều thơ liên quan đến chiến trường thế!”
“Ta nói này lão Lục, thơ đó của người là chép của ai thế? Nói cho tam ca nghe đi, ngày mai tam ca đi chép vài bài...
Vân Hạc vừa đến đã nhận được những lời châm biếm của các vị hoàng tử khác.
Chuyện này hoàn toàn nằm trong dự liệu của Vân Hạc. Vân Hạc thầm lắc đầu.
Mấy tên ngu này, tốt xấu gì cũng là hoàng tử mà ngày nào cũng đi nói móc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tro-thanh-nguoi-manh-nhat/3444528/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.