Sa tế?
Vân Đình mờ mịt, không biết đây là cái quái gì.
“Thứ lung tung gì vậy?”
Hắn ta hừ lạnh, cảnh cáo nhìn Vân Hạc: “Ta biết bây giờ ngươi vừa lập công và đang rất được sủng ái! Nhưng ngươi tốt nhất nên giữ chắc vị trí của mình! Bây giờ ngươi ngược lại đắc ý, đợi qua một thời gian nữa lúc phụ hoàng quên ngươi đi thì hừ...”
Vân Đình không nói câu kế tiếp.
Nhưng ý nghĩa không cần nói cũng biết.
“Tứ ca, ngươi lại hồ đồ rồi đúng không?” Vân Hạc chậm rãi đứng dậy đi tới trước mặt Vân Đình, nhìn chằm chằm Vân Đình, nhìn đến mức không hiểu sao Vân Đình khẽ run rẩy.
“Ngươi làm gì? Cách xa ta tí” Vân Đình tức giận quát lớn.
“Haizz, ta đang muốn nhớ kỹ dáng điệu hoài niệm của Tứ ca mà.” Vân Hạc nhăn mũi, than thở nói.
“Dáng điệu hoài niệm...?” Gân xanh trên trán Vân Đình nổi lên, lạnh lùng hỏi: “Sao, ngươi muốn gϊếŧ chết ta sao?”
Dáng điệu hoài niệm không phải dùng cho người chết à? Tên chó chết này!
Dựa vào việc lập được công, đang lúc được sủng ái, vậy mà cũng dám nói như thế với mình?
“Tứ ca, tại sao ngươi lại nói như vậy?” Vân Hạc vô tội nhìn Vân Đình: “Lế nào. Tứ ca đã quên phụ hoàng hạ chỉ sau khi ta đại hôn thì sẽ tới Sóc Bắc à! Ta trước tin nhớ kỹ dáng điệu hoài niệm của Tứ ca, nếu như ta chết ở Sóc Bắc và xuống dưới suối vàng, ta cũng tiện thường xuyên tưởng niệm dáng điệu hoài niệm của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tro-thanh-nguoi-manh-nhat/3442787/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.