Chẳng mấy chốc lại có tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến. “Ai vậy?”
“Ta!” Tiếng Diệp Tử truyền đến.
Vân Hạc đứng dậy, nhanh chóng mở cửa phòng ra.
“Hình như điện hạ không được vui cho lắm nhỉ?” Diệp Tử vừa bước vào đã mở miệng hỏi với thái độ tò mò.
Vân Hạc liếc nàng ấy một cái, đáp: “Tỷ nghĩ ta nên vui ư?”
“Tất nhiên là phải vui rồi.” Diệp Tử gật đầu nói: “Đây chính đặc ân của Thánh Thượng mài”
Đặc ân ư? Vân Hạc lắc đầu cười khổ. Không sai, đây là một đặc ân, nhưng đặc ân này hơi quá mức rồi.
Cũng không biết có phải tình cha như biển cả của ông già này đột nhiên trỗi dậy hay không, tại sao tự dưng lại ban cho hắn một đặc ân như vậy?
“Ta thà không nhận cái đặc ân này!” Vân Hạc đau đầu vò tóc.
Nhìn cái điệu bộ mặt ủ mày ê của Vân Hạc, đột nhiên Diệp Tử có suy nghĩ muốn cởi giày vả vào mặt hẳn.
Nhìn thử đi! Đây là cái nên nói sao?
Nếu đổi lại là người khác, được quyền điều khiển kiểm soát binh phủ chắc đã mừng điên lên rồi! Vậy mà hắn thì ngược lại, còn ngồi đây u sầu buồn bã! Hắn sợ không nuôi nổi năm trăm binh phủ này ư?
Vân Hạc lắc đầu, hắn nhìn Diệp Tử với ánh mắt sâu xa: “Nếu là tỷ, tỷ muốn năm trăm binh phủ này hay muốn đi Sóc Bắc?”
Hả?
Trái tim Diệp Tử khẽ động, nàng ấy kinh ngạc: “Ý của điện hạ là, Thánh 'Thượng không muốn người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tro-thanh-nguoi-manh-nhat/3439941/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.