Nhìn đáp án của Ban Bố, Vân Hạc và Diệp Tử đầy ngây người.
“Sao lại là bốn cái?” Diệp Tử ngạc nhiên hỏi Vân Hạc.
“Sao ta biết được?” Vân Hạc dở khóc dở cười.
Mới có bốn đáp án sao?
Lão khốn kiếp này, bản thân cũng không hiểu đề lắm, còn lấy ra thi với mình?
Nghe lời của hai người nói, quản vốn dĩ còn ôm tí hy vọng đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Ông ta phải mau nói tin tức này cho người của Văn đế.
Nếu Văn đế chạy tới, có lẽ Lục hoàng tử còn có cơ hội sống.
Nhìn quản gia hốt hoảng bỏ chạy, Ban Bố càng cười to: “Lục điện hạ, đừng ngẩn ra đó, mau công bố đáp án của ngài đi! Hôm nay lão phu sẽ cho ngài thu tâm phục khẩu phục.”
“Quốc sư, ngài đang cười cái gì vậy?” Vân Hạc u ám nhìn Ban Bố.
“Bản quốc sư đang cười Lục điện hạ quá ngu.”
Ban Bố cười to đắc ý: “Lục điện hạ thật sự cho rằng đề này đơn giản như vậy? Lục điện hạ, ngài quá cuồng vọng rối Mà cuồng vọng thì sẽ phải trả giá thật đã!”
“Ừ, lời này nói hay đó.” Vân Hạc khẽ gật đầu: “Cuồng vọng đúng là phải trả giá thật đắt”
Nói xong, Vân Hạc chậm rãi đưa đáp án của mình ra. Nhìn đáp án Vân Hạc đưa ra, bỗng nhiên Ban Bố sửng sốt.
Một lát sau, tiếng cười của Ban Bố im bặt.
Sáu đáp án? Vân Hạc vật mà viết ra được sáu đáp án?
Nhìn đáp án Vân Hạc đưa ra, tôi tớ trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tro-thanh-nguoi-manh-nhat/3438339/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.