Chẳng lâu sau, Vân Hạc đã cho người lấy bút mực và thiệp mời tới, lại bảo Viên Khuê mài mực giúp.
Viên Tông cắn răng viết từng tấm một.
Mặc dù Viên Tông là con nhà võ nhưng cũng phải thường xuyên viết tấu chương, tuy chữ viết tay chưa tới mức đẹp nhưng cũng coi như khá ngay ngắn.
Viên Tông viết mãi đến xế chiều mới viết xong hơn một trăm tấm thiệp mời.
Trong lúc đó, Vân Hạc đã cho người mang trà và điểm tâm lên.
Hắn lựa ra một vài thiệp mời, bảo người hầu trong phủ tranh thủ thời gian đi phát thiệp.
“Viên tướng quân thực sự khiêm tốn, chữ ông đẹp hơn chữ ta nhiều lắm!”
Vân Hạc cười tủm tỉm, khen ngợi Viên Tông: “Lát nữa ta phải đích thân đi đưa thiệp mời cho một vài trọng thần trong triều, không giữ các người ở lại ăn cơm tối được.”
“Được, được.”
Viên Tông gật đầu liên tục, lại hỏi: “Vậy điện hạ đã tha thứ cho khuyển tử rồi sao?”
“Gì mà tha thứ với không tha thứ chứ.”
Vân Hạc xua tay: “Ta đâu có xem là chuyện to tát gì, ta biết Viên đô úy không cố ý.”
“Vâng, vâng.”
Viên Tông như trút được gánh nặng, lại trừng mắt với Viên Khuê: “Còn không mau cảm tạ điện hạ?”
Viên Khuê cảm thấy ấm ức trong lòng, nhắm mắt nói: “Đa tạ điện hạ khoan dung độ lượng.”
“Được rồi, ta tiễn các người ra ngoài!”
Vân Hạc cười ha ha.
“Không dám làm phiền điện hạ.” Viên Tông được cưng mà sợ.
“Không sao!”
Vân Hạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tro-thanh-nguoi-manh-nhat/3438268/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.