Cái tên nhát gan kia mới thấy máu thôi đã run như cầy sấy rồi, lại còn mưu phản?
Dám mời một người như thế tham gia âm mưu tạo phản, chắc chỉ có kẻ bị não úng nước mới làm thôi!
Trong lòng Vân Lệ vừa tức vừa bực, nghiến răng nghiến lợi cãi lại: “Ta chỉ muốn hù tên nhát gan đó một chút, ai ngờ hắn lại dám động tay động chân với ta!”
“Hắn không ra tay làm lớn chuyện lên thì chẳng lẽ lại ngồi yên chờ chết?”
Từ Thực Phủ tức tối lườm hắn ta một cái, rồi căn dặn: “Hai hôm nay ngươi tạm thời yên tâm tĩnh dưỡng, đừng đi gây sự với Vân Hạc nữa!”
“Dựa vào đâu chứ?”
Trên mặt Vân Lệ hiện rõ vẻ thù hận, không kiềm được mà gầm nhẹ: “Cứ thế buông tha cho tên nhát gan đó thì sao ta có thể nuốt trôi cục tức này đây?”
“Hồ đồ!”
Từ Thực Phủ đột ngột cất cao giọng, lạnh lùng nói: “Chắc chắn bệ hạ đã biết được nguyên nhân ẩn đằng sau, đến bây giờ bệ hạ vẫn chưa tới thăm lần nào, chứng tỏ là đang cố tình răn đe ngươi đó! Nếu lúc này ngươi còn tới kiếm chuyện với Vân Hạc, vậy chẳng khác nào tự rước họa vào thân!”
Khác với sự non nớt của Vân Lệ, không hề ngoa khi nói Từ Thực Phủ cực kỳ đa mưu túc trí.
Hôm nay, trong đại điện, Văn Đế cũng cảnh cáo Thục phi rồi.
Không bàn tới chuyện tên ăn hại Vân Hạc kia tuyệt đối không thể nào là tàn dư của phe Thái tử, nhưng nếu không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tro-thanh-nguoi-manh-nhat/3438263/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.