Chương trước
Chương sau


“Tại sao lại thiếu một người?” Khánh Mộ Lan có chút không vui hỏi.



Hôm nay Kim Phi tới xem xét mà lại thiếu một người khiến Khánh Mộ Lam có chút không vui.



"Báo cáo xưởng trưởng, Lưu Tiểu Nhị đội 2, xưởng 3 hôm qua bị bong gân nên hôm nay đã xin nghỉ phép!" A Mai trả lời.





Khánh Mộ Lam gật đầu, sau đó nhìn về phía Kim Phi: "Đại nhân, xin hãy ra chỉ thị!"



Kim Phi không biết Khánh Mộ Lam thường đào tạo công nhân như thế nào nên cũng không biết ra hiệu lệnh gì, suy nghĩ một lúc y nói: "Cô ra hiệu lệnh đi!"



"Rõ!" Khánh Mộ Lam nháy mắt với A Mai, sau đó A Mai từ bên cạnh lấy ra hai lá cờ.







Theo tín hiệu cờ của A Mai, đội hình bên dưới di chuyển một cách có trật tự.



Khánh Mộ Lam dẫn Kim Phi ra bên cạnh ngồi xuống nghỉ ngơi. Sau đó vẻ mặt cô ấy đầy mong chờ, hỏi: "Đại nhân, ngài thấy thế nào?"



"Cho tới bây giờ, cũng không tệ!" Kim Phi khẽ gật đầu.



Khi trống đánh lên, công nhân có thể tập hợp nhanh chóng, việc điểm số sau đó và sự di chuyển đội hình hiện tại cũng diễn ra có trật tự.



Chỉ xét những điểm này, tốc độ phản ứng và tính kỷ luật của công nhân xưởng cá muối không thua kém gì so với các nữ công nhân nhà máy dệt và nhà máy xà phòng thơm, thậm chí còn tốt hơn.



Nhưng thứ Kim Phi cần không phải đội hình đẹp mắt, mà là một đội quân có thể ra trận tiêu diệt kẻ địch!



Các nữ công nhân trong xưởng dệt và xưởng xà phòng đã được thử thách trong nhiều trận chiến, còn các công nhân trong xưởng cá muối thậm chí còn chưa từng tham gia vào việc trấn áp thổ phỉ. Vì vậy Kim Phi không chắc chắn điều gì sẽ xảy ra trên chiến trường.



Suy cho cùng, huấn luyện và thực chiến là hai việc khác nhau.



Nguyên nhân chính khiến các nữ công nhân trong xưởng dệt và xưởng xà phòng thơm có hiệu quả chiến đấu cao là do họ trực tiếp nhận được ân huệ từ Kim Phi. Họ rất biết ơn Kim Phi và lợi ích của họ hoàn toàn thống nhất với y.



Hầu như tất cả công nhân trong xưởng cá muối đều là người tị nạn, và nhiều người trong số họ có thể chưa từng nghe đến tên Kim Phi trước đây.



Kim Phi có chút lo lắng rằng những công nhân này đã được huấn luyện chỉ để nhận lương.



Từ xa xưa, hầu hết các đội quân chiến đấu vì tiền đều không có hiệu quả chiến đấu cao.



Tất nhiên, có một số đội đánh thuê có hiệu quả chiến đấu rất cao, nhưng đó là kết quả của khoản tiền công khổng lồ.



Lương của công nhân xưởng cá muối hoàn toàn không thể so sánh được với lính đánh thuê!



Ngay cả những lính đánh thuê có hiệu quả chiến đấu tương cao cũng thường có lòng trung thành thấp.



So với hiệu quả chiến đấu, Kim Phi còn chú ý đến lòng trung thành hơn.



Nghĩ đến đây, Kim Phi hỏi: “Ngoài làm việc và huấn luyện ra, đã từng tiến hành giáo dục tư tưởng chưa?”



“Tất nhiên”, Khánh Mộ Lam trả lời: “Tiên sinh bận rộn nên chắc chưa biết được tin tức. Từ sau khi thành lập xưởng cá muối không lâu, ta đã mời một số quan văn thư đến. Mỗi buổi sáng trước khi huấn luyện bắt đầu, quan văn thư sẽ đọc và giải thích nhật báo Kim Xuyên cho họ. Sau đó cứ ba ngày một lần, quan văn thư của mỗi trung đội sẽ tổ chức một cuộc họp nhân công để tiến hành giáo dục tư tưởng".



Ngoài quan văn thư, tôi còn nhờ Thanh Diên cứ mười ngày lại mời một đội biểu diễn đến biểu diễn một vở kịch trên sân khấu! "


Các vở kịch sân khấu và nhật báo Kim Xuyên là hai công cụ giáo dục con người chính của Kim Phi, giờ đều được Khánh Mộ Lam chuyển đến đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.