Chương trước
Chương sau
"Người khác không biết, nhưng lẽ nào Thiết đại nhân lại không biết sao? Từ mỗ đây chưa bao giờ xu nịnh ai!"





"Ta biết, ta biết!" Thiết Thế Hâm nói: "Chỉ cần ông hiểu được vậy là tốt rồi!"



“Có cái gì mà không hiểu cơ chứ?” Từ Cương nói: “Mặc dù vừa rồi tiên sinh luôn phản bác lời ta nói, nhưng không phải vì bản thân mà là vì ngài ấy thực sự muốn cứu nhiều người hơn. Ngài ấy đang nghĩ về sự thịnh vượng lớn lao của đất nước và bách tính!”





"Nếu thật sự có ích cho thiên hạ, có ích cho bách tính, lại có thể cứu người trong lúc nước sôi lửa bỏng thì đừng nói là mắng ta vài câu, cho dù có đánh chết ta cũng cam lòng! "



"Nếu ông đã hiểu chuyện như vậy thì vừa rồi còn cãi nhau với tiên sinh làm gì?" Thiết Thế Hâm tò mò hỏi.

Từ Cương không trả lời câu hỏi của Thiết Thế Hâm mà hỏi ngược lại: "Thiết đại nhân, ông có nghĩ rằng quan lại thường rất thích tranh cãi không?"







Thiết Thế Hâm trầm tư hai giây: “Còn không phải sao?”



Từ Cương: "..."



"Đùa thôi, ta biết ông đang lợi dụng cuộc cãi vã để nhắc nhở tiên sinh về những vấn đề có thể xảy ra và những nguy cơ tiềm ẩn trong kế hoạch này!" Thiết Thế Hâm vỗ nhẹ vào vai Từ Cương.



"Hy vọng có thể có hiệu quả!" Từ Cương nói: "Kỳ thực nếu xét theo kế hoạch do tiên sinh viết ra, bản thân kế hoạch này không có vấn đề gì, vấn đề duy nhất là tiến hành quá gấp. Nếu để vài năm sau tiến hành thì sẽ tốt hơn. Hơn nữa….tiên sinh hành sự hơi bốc đồng!"



“Không phải tiên sinh bốc đồng, mà là ngài ấy không muốn nhìn thấy cảnh bách tính Đại Khang chết đói khắp nơi!”



Thiết Thế Hâm thở dài và nói: "Tuy Xuyên Thục vẫn còn khó khăn, nhưng đại đa số người dân đã đủ ăn và tìm được nơi trú mưa trú gió vào mùa đông. Nói thẳng ra thì, ngay cả những người già và trẻ em không có khả năng lao động ra ngoài xin ăn cũng dễ dàng hơn nhiều so với trước đây, không đến nỗi chết đói chết rét”.



Bách tính ở Giang Nam và Trung Nguyên còn khốn khổ hơn rất nhiều, họ có thể chết đói hoặc chết cóng bất cứ lúc nào. Sở dĩ tiên sinh làm nhiều việc như vậy là để cho nhiều người giữ được mạng hơn, sau đó mới có thể lên kế hoạch phát triển.



Và xét theo kế hoạch của tiên sinh, việc xây dựng thành phố mới và phát triển Xuyên Thục hoàn toàn không có mâu thuẫn. Nếu thành phố mới được phát triển tốt, quy mô của đội đánh bắt chắc chắn sẽ ngày càng lớn hơn. Đến lúc đó, không những giải quyết được vấn đề công việc của nhiều người, sản lượng đánh bắt được từ đại dương cũng sẽ nhiều hơn. Đây cũng là một điều tốt cho Xuyên Thục".



“Nhưng cho dù chúng ta có xây dựng một thành phố mới ở Đông Hải và bố trí được nơi ăn chốn ở cho vài chục nghìn người đã là tốt lắm rồi, chúng ta cũng không thể cứu cả Trung Nguyên và Giang Nam!” Từ Cương đáp.



“Cứu được bao nhiêu thì hay chừng đó thôi” Thiết Thế Hâm đáp: “Ta đoán tiên sinh cũng nghĩ vậy”.



Nếu như Kim Phi nghe được hai người nói như vậy, nhất định sẽ bật cười.



Theo quan điểm của Từ Cương và Thiết Thế Hâm, nếu thành phố mới mà Kim Phi nhắc đến có thể có quy mô tương đương với một quận thì đã là rất tốt rồi. Tuy nhiên, ở Đại Khang hiện nay, hầu hết các quận chỉ có dân số hàng chục nghìn người, dân số thường trú chỉ có vài nghìn người. Một quận có dân số hơn chục nghìn người đã là rất lớn.



Nhưng ở kiếp trước của Kim Phi, có ít nhất hơn chục thành phố có dân số thường trú hơn mười triệu người.



Từ Cương và Thiết Thế Hâm thậm chí còn không biết rằng vùng đất họ đang đứng bây giờ là một trong những thành phố lớn nhất ở kiếp trước của Kim Phi, với dân số thường trú hơn hai mươi tư triệu người!



Tất nhiên, thành phố mới của Kim Phi không thể đạt tới quy mô đó, cũng như không thể chứa được lượng dân số lớn như vậy, nhưng tiềm năng phát triển của nơi này đã được chứng minh, đó là lý do Kim Phi chọn xây dựng thành phố mới ở đây.



Trấn Ngư Khê phía Đông giáp biển, phía Nam giáp sông Trường Giang, dọc theo khu vực Trung Nguyên và Giang Nam đều nằm trong phạm vi ảnh hưởng của sông Trường Giang, lợi thế địa lý quá rõ ràng.



"Tiên sinh quả thật là có tấm lòng nhân hậu!" Từ Cương đồng ý.



“Tiên sinh không chỉ có tấm lòng nhân hậu”, Thiết Thế Hâm nói tiếp: “Tiên sinh từng nói rằng nhân dân là nền tảng của một chính quyền. Nếu không có con người, mọi thứ khác đều vô ích. Nếu chúng ta sống trong thời đại hòa bình và thịnh vượng, sau đó phổ cập giáo dục cho tất cả mọi người, nâng cao dân trí cho nhân dân, khi đó mỗi một cá nhân đều có khả năng vô hạn, tiền đồ của Đại Khang cũng sẽ vô cùng xán lạn!”



"Phổ cập giáo dục cho tất cả mọi người và nâng cao dân trí. Tiên sinh đúng là có chí lớn!"



Từ Cương thở dài: “Nhưng nói thì dễ hơn làm!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.