Những người từng gọi anh là "Phi ca" trước kia, bây giờ khi gặp lại, đều dừng lại và cúi chào, đồng thời gọi y là tiên sinh một cách đúng mực, chỉ có một vài trường hợp ngoại lệ, và Khánh Mộ Lam là một trong số ít trường hợp ngoại lệ đó.
Ban đầu thời điểm Kim Phi còn chưa trỗi dậy, Khánh Mộ Lam cũng không có xem thường Kim Phi, bây giờ Kim Phi phát triển hơn, Khánh Mộ Lam cũng không có vướng mắc gì với thân phận của Kim Phi, vẫn nói những gì nên nói, điều này làm cho khi Kim Phi ở cùng với cô ấy, không cảm thấy mệt mỏi gì.
Y dùng một tay đỡ cánh tay của Khánh Mộ Lam, cười nói: "Ngày hôm qua lỡ hẹn một lần, hôm nay nếu không tới, ta sợ cô tức chết, ta sẽ không có biện pháp giải thích cho Khánh đại nhân!"
"Ngài biết thì tốt", Khánh Mộ Lam chun mũi: "Hôm nay nếu ngài không tới nữa, bà đây sẽ tới nhà ngài và không rời đi!"
"Chỉ cần cô không lo về xưởng cá muối, ta luôn luôn hoan nghênh!" Kim Phi xoè tay, làm ra dáng vẻ muốn sao cũng được.
Khánh Mộ Lam liếc Kim Phi một cái, sau đó né sang một bên, làm động tác mời: "Hoan nghênh quốc sư đại nhân đến xưởng cá muối tham quan và chỉ bảo!"
"Hoan nghênh quốc sư đại nhân đến xưởng cá muối tham quan và chỉ bảo!"
Hai hàng công nhân phía sau của Khánh Mộ Lam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3429182/chuong-3769.html