Con người không phải cỏ cây, sao có thể vô tình được? Trong những ngày tháng làm việc ở xưởng cá muối, Khánh Mộ Lam đã chứng kiến quá nhiều bi kịch trên thế gian, cô ấy cũng thật sự đồng cảm với những người tị nạn đó.
Nhưng cô ấy chỉ có thể làm giống như trưởng xưởng của xưởng đóng thuyền số 3, đó là tuyển càng nhiều người tị nạn để làm việc càng tốt, bắt được những người tị nạn đến ăn trộm thì trừng phạt họ không thương tiếc, nếu đánh bắt được mẻ cá nào vượt qua khả năng xử lý của nhà xưởng thì Khánh Mộ Lam cũng sẽ yêu cầu nấu cháo cá đặc hơn một chút.
Ngoài ra thì Khánh Mộ Lam cũng không thể làm gì khác.
Biết được là Kim Phi cũng đang quan tâm đến người tị nạn, hơn nữa còn bận rộn ở thư phòng cả đêm, Khánh Mộ Lam không nhịn được cảm thấy mong chờ và hỏi: “Tiên sinh đã nghĩ ra biện pháp chưa?”
“Không biết,” Tả Phi Phi lắc đầu: “Nhưng lúc rạng đông, tiên sinh cầm một phong bì rất dày, để Thiết Chùy sắp xếp ca-nô gửi về Kim Xuyên trước.”
“Vậy thì chắc là có cách rồi," Khánh Mộ Lam tràn đầy tin tưởng vào Kim Phi.
"Ta cũng hy vọng như vậy!" Tả Phi Phi cũng đầy mong đợi và giải thích một câu: "Tiên sinh nói rằng xưởng cá muối rất quan trọng đối với toàn bộ Đại Khang, chàng ấy phải dùng trạng thái tinh thần tốt nhất để đến đây quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3429180/chuong-3767.html