Chương trước
Chương sau


Con người không phải cỏ cây, sao có thể vô tình được? Trong những ngày tháng làm việc ở xưởng cá muối, Khánh Mộ Lam đã chứng kiến quá nhiều bi kịch trên thế gian, cô ấy cũng thật sự đồng cảm với những người tị nạn đó.



Nhưng cô ấy chỉ có thể làm giống như trưởng xưởng của xưởng đóng thuyền số 3, đó là tuyển càng nhiều người tị nạn để làm việc càng tốt, bắt được những người tị nạn đến ăn trộm thì trừng phạt họ không thương tiếc, nếu đánh bắt được mẻ cá nào vượt qua khả năng xử lý của nhà xưởng thì Khánh Mộ Lam cũng sẽ yêu cầu nấu cháo cá đặc hơn một chút.



Ngoài ra thì Khánh Mộ Lam cũng không thể làm gì khác.





Biết được là Kim Phi cũng đang quan tâm đến người tị nạn, hơn nữa còn bận rộn ở thư phòng cả đêm, Khánh Mộ Lam không nhịn được cảm thấy mong chờ và hỏi: “Tiên sinh đã nghĩ ra biện pháp chưa?”



“Không biết,” Tả Phi Phi lắc đầu: “Nhưng lúc rạng đông, tiên sinh cầm một phong bì rất dày, để Thiết Chùy sắp xếp ca-nô gửi về Kim Xuyên trước.”



“Vậy thì chắc là có cách rồi," Khánh Mộ Lam tràn đầy tin tưởng vào Kim Phi.







"Ta cũng hy vọng như vậy!" Tả Phi Phi cũng đầy mong đợi và giải thích một câu: "Tiên sinh nói rằng xưởng cá muối rất quan trọng đối với toàn bộ Đại Khang, chàng ấy phải dùng trạng thái tinh thần tốt nhất để đến đây quan sát, hôm qua đã đến xưởng đóng thuyền quan sát cả ngày, tối hôm qua lại bận việc cả đêm, hôm nay thực sự không có tinh thần, cho nên mới hoãn chuyến quan sát, hy vọng Mộ Lam cô nương hiểu cho."



“Hiểu, hiểu," Sau khi nghe Tả Phi Phi giải thích, cơn tức giận trong lòng Khánh Mộ Lam đã tiêu tan: "Nếu tiên sinh thực sự nghĩ như cô nói thì ta còn rất vui đó."



"Tiên sinh thật sự đã nói như vậy,” Tả Phi Phi nói: “Mộ Lam cô nương, cô không biết thôi, tiên sinh, bệ hạ và viện Khu Mật đã khen ngợi xưởng cá muối rất nhiều lần, nói rằng nếu không có các cô thì mùa đông năm nay, Đại Khang sẽ rất khó sống, còn nói Mộ Lam cô nương đã lãnh đạo xưởng cá muối tốt như thế nào, là một người rất tài năng, là một mầm non xứng đáng được bồi dưỡng cho thật tốt!"



“Thật ư?” Khánh Mộ Lam không tin lắm.



“Đương nhiên là thật, chính tai ta nghe được không dưới ba lần!" Tả Phi Phi giơ tay lên làm động tác thề: "Nếu cô không tin thì ta thề với cô nhé?"



“Đương nhiên là ta tin cô!" Khánh Mộ Lam nắm chặt lấy cánh tay của Tả Phi Phi và nói: "Tiên sinh mới vừa đi ngủ, hôm nay chắc là không ra ngoài, cô vất vả đến đây một chuyến, thay tiên sinh quan sát và hướng dẫn một chút nhé?"



Kim Phi có thể làm giàu thì không thể không tính đến sự đóng góp của xưởng làm xà phòng, Tả Phi Phi cũng là một trong những nữ trưởng xưởng đầu tiên dưới trướng của Kim Phi, và cũng là mục tiêu của Khánh Mộ Lam.



Lúc xưởng cá muối được thành lập, Tả Phi Phi đã ở Đông Hải, thật ra, lúc ấy Kim Phi cố ý để Tả Phi Phi đến làm trưởng xưởng ở xưởng cá muối, nhưng Khánh Mộ Lam đã chủ động yêu cầu, nên Tả Phi Phi cũng không tranh giành nữa.



Với tư cách và sự từng trải của Tả Phi Phi và sự tin tưởng của Kim Phi, nếu cô ấy tranh giành thì có thể khiến cho Khánh Mộ Lam không có khả năng giành được.



Cho nên Khánh Mộ Lam vẫn luôn thầm cảm ơn Tả Phi Phi, trong lòng cũng thật sự muốn nghe ý kiến của Tả Phi Phi một chút.



"Ta không thể hướng dẫn được, nhưng đi tham quan thì vẫn có thể."



Tả Phi Phi gật đầu: "Thành thật mà nói thì ta cảm thấy rất hứng thú với xưởng cá muối."

Tả Phi Phi đi thăm xưởng cá muối cả ngày, Kim Phi cũng ở nhà trong ngủ cả ngày, mãi đến khi trời tối mới dậy.



Ngủ cả một ngày, ban đêm tự nhiên không ngủ được, kết quả là lại làm việc ở thư phòng cả đêm, hoàn thiện kế hoạch.



Y đã cho Khánh Mộ Lam leo cây một lần rồi, nếu cho leo cây nữa sẽ không thích hợp, dù đêm đó không buồn ngủ, nhưng Kim Phi vẫn ngủ một giấc vào rạng sáng, sau đó dẫn đội hộ vệ tới xưởng cá muối và sáng sớm.



Giữa xưởng tàu và xưởng cá muối có vài dặm đất trống, hiện tại khoảng đất trống này đã được xây dựng hoàn toàn thành sân phơi rong biển và nhà kho.



Trước kia sân phơi do Tả Phi Phi quản lý, sau khi Tả Phi Phi rời đi, giao cho một phụ tá tên là Xuân Ni.



Xuân Ni đã được thông báo, đang đợi trước cửa sân phơi.



Thấy Kim Phi và Tả Phi Phi, vội vàng tiến lên đón: "Tiên sinh! Trưởng xưởng!"



"Xuân Ni trưởng xưởng, cực khổ rồi!"


Kim Phi cười khích lệ nói: "Làm rất tốt, hãy học tập trưởng xưởng của các ngươi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.