Kết hợp với vấn đề quan trọng nhất mà người tị nạn cần giải quyết bây giờ là lương thực và nhà ở. Để mở một nhà xưởng thì cũng phải kết hợp hai thứ này lại mới được, hơn nữa chu kỳ không được quá chậm, phải nhanh chóng giải quyết một chút.
Dành cả buổi chiều để suy nghĩ ở trên đài quan sát, trong rất nhiều nhà máy mà y có thể nghĩ ra, cuối cùng Kim Phi cũng đã chọn ngành xây dựng và ngành đánh bắt cá.
Thật ra thứ Kim Phi muốn chọn nhất là khai thác mỏ, nhưng tài nguyên khai thác mỏ xung quanh Đông Hải rất khó khai thác và chu kỳ quá dài.
Ngoại trừ khai thác mỏ, Kim Phi còn nghĩ đến nông nghiệp.
Về lâu dài thì nếu muốn giải quyết triệt để vấn đề ấm no của người tị nạn, việc phát triển nông nghiệp mới là nền tảng, nhưng những người tị nạn sắp chết đói và chết rét rồi, lúc này rõ ràng là đã quá muộn để phát triển nông nghiệp.
So với tài nguyên khai thác mỏ, tài nguyên ngư nghiệp ở Đông Hải càng dồi dào hơn, cũng dễ hơn khai thác tài nguyên mỏ, chu kỳ khai thác cũng ngắn hơn, chỉ cần lái thuyền ra biển câu cá là có thể no bụng.
Biển chiếm 70% diện tích trái đất, tài nguyên trong đại dương có thể nói là có thể khai thác được hết, hơn nữa tài nguyên ngư nghiệp là tài nguyên có thể tái tạo và số lượng vô cùng lớn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3429178/chuong-3765.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.