Chương trước
Chương sau
Kim Phi nghe được lời này, tim đập thình thịch, không khỏi tăng tốc độ.





Chuyện gì đã xảy ra với Khánh Mộ Lam? Điều gì khiến Nhuận Nương ngạc nhiên đến vậy?



Đến cửa thư phòng, Kim Phi nhìn thấy Nhuận Nương đang đứng trong sân, còn có Khánh Mộ Lam và A Mai đứng đối diện với cô.



Nhìn thấy Khánh Mộ Lam, Kim Phi không khỏi cau mày.





Cuối cùng y cũng hiểu vì sao Nhuận Nương lại ngạc nhiên như vậy.



Mặc dù trước đây Khánh Mộ Lam không thể nói là mỹ nhân hàng đầu nhưng nhan sắc của cô ấy cũng phải chấm trên tám điểm. Mặc thêm áo giáp, buộc tóc đuôi ngựa cao và đeo kiếm trên eo trông cũng xinh đẹp và toát ra khí chất của một nữ anh hùng..



Khí chất đó đến giờ vẫn giữ nguyên, nhưng khuôn mặt cô ấy đã rám nắng vài độ. Nếu không phải cô ấy mặc bộ trang phục màu đen của nhân viên hộ tống, Kim Phi sẽ nghĩ đây là một cô gái xuất thân từ một gia đình ngư dân.







Điều này hoàn toàn khác với Khánh Mộ Lam trong ấn tượng của Kim Phi.

"Tiên sinh, Nhuận Nương!"



Khánh Mộ Lam chắp tay chào Kim Phi và Nhuận Nương.



"Mộ Lam cô nương, mau vào đi!"



Nhuận Nương tiến lên nắm lấy cánh tay Khánh Mộ Lam: “Tối nay cô muốn ăn gì, ta sẽ nấu cho cô!”



"Vậy thì tôi sẽ không khách sáo đâu!"



Khánh Mộ Lam cố tình nuốt nước bọt cái ực: “Nhuận Nương, cô không biết đó thôi. Thứ ta nhớ nhung nhất chính là đồ ăn do cô nấu đó!”



“Nhà ăn của các cô không có đầu bếp nấu ăn à?” Nhuận Nương hỏi.



"Có thì có đó, nhưng đồ ăn họ nấu thua xa đồ ăn cô nấu!"



Khánh Mộ Lam ôm lấy Nhuận Nương: “Nếu không phải sợ đương gia nhà cô không chịu thì ta đã bảo A Mai đi Kim Xuyên bắt cóc cô về đây làm áp trại phu nhân rồi!”



"Bắt cái đầu cô ấy!" Nhuận Nương vờ giận dữ vỗ nhẹ Khánh Mộ Lam một cái.



Dù biết Khánh Mộ Lam đang trêu chọc mình nhưng Nhuận Nương vẫn vui vẻ cười tít cả mắt kéo cô ấy vào nhà.



Tả Phi Phi vừa mới đi sắp xếp ca trực cho đội súng kíp, chỉ vừa mới quay lại. Khi nhìn thấy Khánh Mộ Lam, cô ấy cũng phải sững lại một chút: “Mộ Lam cô nương, cô... cô...”



"Muốn hỏi sao da tôi đen thế chứ gì?"



Khánh Mộ Lam trả lời vẻ không mấy để tâm: "Ở biển nhiều gió và nắng nên tôi hơi rám nắng!"



“Vất vả rồi!” Kim Phi ra hiệu cho Khánh Mộ Lam ngồi xuống, tự mình rót cho cô một cốc nước.



Kể từ khi thành lập xưởng đóng tàu số 3, xưởng luôn không ngừng sản xuất tàu đánh cá. Sau khi đưa những chiếc tàu đánh cá này ra biển sẽ trực tiếp giao cho đội đánh bắt của Đông Hải.



Quy mô của đội đánh bắt ngày càng mở rộng và ngày càng bắt được nhiều cá.



Nhưng dù đội đánh bắt có mang về bao nhiêu cá thì xưởng cá muối cũng có thể biến tất cả chúng thành cá khô và gửi về Xuyên Thục mà không làm lỡ việc dù chỉ một lần.



Khánh Mộ Lam nói rằng việc đó rất dễ dàng, nhưng Kim Phi biết rằng công việc của cô ấy chắc chắn không hề dễ dàng trong vài tháng qua.



"Ngài biết ta vất vả là được rồi!"



Khánh Mộ Lam vỗ vai Kim Phi, kiêu ngạo nói: “Công nhân của ta sẽ sớm được đào tạo xong xuôi. Để lại quân Nương Tử số ba cho ta đi, nếu ngài giao cho người khác, ta sẽ đến làng Tây Hà để tính sổ với ngài!"



"Nghĩ kỹ chưa?" Kim Phi ngồi đối diện Khánh Mộ Lam.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.