Hà lão đại vẫy tay ra đằng sau: “Anh em, bắt đầu đi!”
Mấy tên lưu manh sau lưng hắn lập tức tỏ vẻ làm việc.
Nhưng trong tay chúng còn không có công cụ, chỉ cầm cành cây cào đất mà thôi, qua loa lấy lệ đến thế là cùng!
“Các ngươi xới đất như thế sao?” Trưởng trấn suýt thì bị chọc cho phì cười.
“Trưởng trấn ơi, đây không phải do nhà nghèo không có cuốc sao!” Hà lão đại buông tay.
“Không có nông cụ không biết đến hợp tác xã mua bán vay tiền mua sao?”
“Mua rồi, kết quả vừa mua về thì mất...” Vẻ mặt Hà lão đại đểu cáng.
“Trưởng trấn, chúng đến hợp tác xã mua bán vay tiền mua cuốc rồi nhưng đều thành sắt vụn bán cho lão thợ rèn rồi!” Một người dân đứng sau nói.
Nông cụ mà xưởng gang thép Kim Xuyên làm ra đều là thép tinh luyện, thợ rèn dân gian khó mà đạt được tiêu chuẩn này.
Mà đồ sắt của xưởng gang thép đều theo một kiểu, nếu có người muốn một loại nào đó, lại muốn dùng vật liệu tốt hơn thì sẽ tự mình hoặc nhờ thợ rèn đến hợp tác xã mua bán mua một số đồ sắt sau đó đưa về đun chảy làm thành đồ mà mình muốn.
Dần dần trở thành chuỗi cung ứng.
Ba anh em nhà họ Hà cũng là những tên lưu manh làm món nghề này, nghe nói hợp tác xã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3423661/chuong-3732.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.