Băng Nhi và Sương Nhi tuy đều là cao thủ luyện võ nhưng cũng không chịu được cái rét, lỡ như bị bệnh rồi thì cũng không khác gì người thường
Công chúa Lộ Khiết là người trong trắng, hơn nữa vết thương trên người còn chưa khỏi hẳn, Kim Phi cũng không dày vò cô ta quá mức, chưa đến nửa canh giờ đã kết thúc.
Công chúa Lộ Khiết vô lực nằm đè lên người Kim Phi, khẽ thở dốc.
“Vết thương không sao chứ?” Kim Phi cúi đầu xoa vết thương của công chúa Lộ Khiết.
Công chúa Lộ Khiết không đáp lời, mà chỉ lười biếng lắc đầu, sau đó tựa cằm lên ngực Kim Phi, hai mắt nhìn chằm chằm vào Kim Phi.
Kim Phi bị nhìn đến có phần không thoải mái, vươn tay ra xoa đầu cô ta: “Nhìn ta như vậy làm gì?”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy duyên phận thực sự là một thứ kỳ diệu.” Công chúa Lộ Khiết cắn môi: “Về sau chàng chính là người đàn ông của ta rồi!”
“Đúng vậy, sau này chúng ta chính là người một nhà.” Kim Phi lấy thêm một chiếc gối nữa, đỡ lưng lên cao một chút: “Bây giờ có thể nói cho ta nghe tình hình thực sự của Đông Man rồi chứ?”
Lúc trước để tránh Kim Phi và Cửu công chúa cảm thấy liên minh bộ lạc nhỏ dưới trướng của mình là gánh nặng, nên khi công chúa Lộ Khiết kể về tình hình của liên minh bộ lạc nhỏ, đa phần đều nói về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3421813/chuong-3714.html