Chương trước
Chương sau
Trong mắt cô ấy, bây giờ Kim Phi là một người công cụ.





Thật ra Kim Phi cũng biết được điều này nên mới tức giận như vậy.



Chẳng qua theo Quan Hạ Nhi, y tức giận như vậy quả thật hơi già mồm cãi láo, cứ như có được lợi rồi còn giả vờ.



Cửu công chúa lo lắng Kim Phi thẹn quá hóa giận, vội nói: “Tỷ tỷ, không phải đâu, ban hôn không giống mấy việc khác, đáng lẽ ta nên nói trước với phu quân, sau khi chàng ấy đồng ý mới công khai”.





Có vẻ như đang giải thích cho Quan Hạ Nhi nhưng thật ra đang xin lỗi Kim Phi.



Nhìn sắc mặt Kim Phi vẫn không tốt hơn, Cửu công chúa dứt khoát không quan tâm mặt mũi, kéo cánh tay Kim Phi lại bắt đầu làm nũng: “Phu quân, lần này là lỗi của ta, nhưng ta hứa đây là lần cuối cùng, chàng tha cho ta được không?”



Là một Nữ đế, Cửu công chúa trước giờ luôn chú trọng uy nghi, lâu dần trở nên lạnh lùng, cho dù là đối mặt với Kim Phi cũng như thế.







Bây giờ lại làm nũng, cách biệt quá lớn, cuối cùng sắc mặt Kim Phi cũng tốt hơn.



Thật ra y cũng hiểu, nói một cách khách quan, mình cưới công chúa Lộ Khiết và Myda là lựa chọn chính xác nhất, nếu Cửu công chúa ban hôn cho người khác, Kim Phi cũng sẽ không yên tâm.



Nói một cách chủ quan, công chúa Lộ Khiết và Myda đều rất xinh đẹp, hơn nữa Lộ Khiết còn từng cứu mạng Kim Phi, nếu nói Kim Phi không rung động là giả dối.



Chẳng qua nền giáo dục được dạy dỗ từ kiếp trước ảnh hưởng khiến y cảm thấy ngượng, cũng hơi tức giận Cửu công chúa tự quyết định.



Thật ra nói trắng ra là có được lợi rồi còn giả vờ như Quan Hạ Nhi nói.



Bây giờ Cửu công chúa chủ động nhận sai, xuống nước với y, Kim Phi cũng mượn cớ đó xuống nước, sắc mặt âm trầm nói: “Nàng nói đấy, lần cuối đó, nếu còn có lần sau thì ta sử dụng gia pháp đấy”.



“Vâng vâng”, Cửu công chúa vội thuận theo lời Kim Phi: “Sau này không dám nữa”.



“Vậy mới được chứ”, Kim Phi xoa đầu Cửu công chúa mấy cái xem như trừng phạt, sau đó quay đầu sang nhìn Quan Hạ Nhi.



Quan Hạ Nhi bị Kim Phi nhìn hơi chột dạ, nhưng hiếm khi cứng rắn một lần, nghiêng đầu nói: “Chàng nhìn ta như thế làm gì? Lẽ nào ta nói không đúng sao?”



Kim Phi buồn cười với dáng vẻ trịnh trọng của cô, cũng vươn tay xoa đầu cô, cười nói: “Đúng đúng, là ta già mồm, được chưa?”



“Đáng ghét, tóc ta bị làm rối rồi này”.



Dù sao cũng là vợ chồng già, Quan Hạ Nhi đánh vào tay Kim Phi, tức giận nói: “Biết mình già mồm là được. À phải rồi, nói đến đây mới nhớ, có việc ta phải nói rõ trước với chàng”.



“Phu nhân cứ nói, tiểu sinh lắng tai xin nghe”, Kim Phi trêu cô.



“Ta không quen với công chúa Cao Nguyên kia, trước không nói, nhưng Lộ Khiết có ơn cứu mạng với chàng, nhưng bây giờ ta lại được ban hôn, cả đời này chỉ có thể đi theo chàng, chàng không thể đối xử với cô ấy như với Đông Đông được”.

Quan Hạ Nhi mềm lòng, lúc mới gả cho Kim Phi, cô đã muốn cưới Đường Đông Đông về, nhưng Kim Phi không đồng ý.



Sau này, Đường Đông Đông tiếp quản xưởng dệt, không cần còn phải lo không nộp thuế được nữa, cũng không cần phải lo bị bán vào thanh lâu nữa, dần dần Quan Hạ Nhi cũng không thúc giục chuyện này nữa, muốn từ từ hẵng nói.



Kết quả Cửu công chúa đột nhiên ban hôn cho họ, lúc này Đường Đông Đông bị buộc chặt vào Kim Phi, không còn khả năng gả cho người khác nữa.



Lúc đó Quan Hạ Nhi nghĩ như thế cũng rất tốt, Cửu công chúa xem như đã hoàn thành một tâm nguyện của cô.



Không ngờ sau khi được ban hôn, quan hệ của Kim Phi và Đường Đông Đông còn ngượng nghịu hơn khiến Quan Hạ Nhi sầu lo.



Bây giờ Cửu công chúa lại ban hôn, Quan Hạ Nhi lo Kim Phi và công chúa Lộ Khiết sẽ đi theo con đường cũ như Đường Đông Đông nên tiêm dự phòng trước cho Kim Phi.



Quan Hạ Nhi nghĩ đã nói Lộ Khiết rồi thì nói luôn Đường Đông Đông, thế là nói tiếp: “À phải rồi, còn có Đông Đông nữa, chàng cũng không thể cứ lạnh nhạt với muội ấy như thế, trước Tết chàng phải động phòng với Lộ Khiết và Đông Đông, nếu không ta sẽ nói với mấy người Nhuận Nương, Phi Phi, Tiểu Bắc, bảo họ mặc kệ chàng đấy”.



Bộ dạng của Quan Hạ Nhi bây giờ khiến Kim Phi nhớ đến thời còn đi học lúc nhỏ, cãi nhau với bạn, đối phương bảo người khác không được chơi với mình.



Kim Phi bật cười với dáng vẻ của Quan Hạ Nhi: “Phu nhân, đây là tối hậu thư cho ta phải không?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.