Dù là lần đầu tiên đi đường bộ hay là sau này đi đường thủy, khi đi qua Giang Nam và Trung Nguyên, y đều nhìn thấy quá nhiều chuyện bi thương.
Cho đến nay, trong lòng Kim Phi, người dân Giang Nam và Trung Nguyên đều giống như người dân Xuyên Thục, đều là con cháu của Viêm Hoàng, đều là ruột thịt của mình.
Hai năm nay y làm nhiều việc như vậy, đều vì cố gắng giảm những chuyện bi thương này.
Thấy Cửu công chúa cầm bản tấu lên đọc, Kim Phi biết cô ấy không muốn nói nhiều về chuyện này, cũng không có ý định tiếp tục thảo luận, vì vậy cụt hứng rời khỏi Ngự Thư Phòng.
Thực ra Kim Phi cũng hiểu, cách làm và suy nghĩ của Cửu công chúa không hề sai, chỉ là sau khi y nghe tin tức này, vẫn không khỏi nhớ lại những bộ xương khô ở ven đường.
Điều này khiến Kim Phi rất bất lực, trong đầu cũng đột nhiên nghĩ đến một bài đăng ở kiếp trước.
Trong bài đăng hỏi vì sao các nước đều không dám phát động chiến tranh hạt nhân sau khi có bom hạt nhân.
Lúc đó có một câu trả lời nhận được nhiều lời khen ngợi, cho rằng bom hạt nhân có lực uy hiếp đánh thẳng vào sào huyệt địch.
Trong chiến tranh thế giới thứ nhất và chiến tranh thế giới thứ hai, cho dù có bao nhiêu con trai của người nông dân chết, những kẻ quyền quý ở hậu phương vẫn an toàn, cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3386228/chuong-3647.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.