Người dân lo lắng về công việc trong nhà, nên hầu như tất cả đều đã giải tán hết.
Ngay lúc Từ Tam Khôi lo lắng Tiểu La gặp phải nguy hiểm trên đường, chuẩn bị phái người đi tìm, thì Tiểu La đến.
Chẳng qua bình thường là ngồi xe đạp đến, nhưng bây giờ lại vác trên vai.
“Làm sao thế?” Từ Tam Khôi vội vàng chạy đến giúp Tiểu La lấy xe đạp xuống.
“Mưa to quá, trên đường không thấy rõ đâm xuống mương, bánh xe bị bẹp rồi.” Tiểu La trả lời.
Từ Tam Khôi cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy bánh trước của xe đạp đã bị bẹp dí: “Vậy phải làm sao?”
Ở thời đại này, xe đạp rất hiếm, toàn bộ trấn Lương Miếu chỉ có người đưa thư Tiểu La có một chiếc, ngay cả trưởng trấn Từ Tam Khôi cũng không có.
“Chờ tí ta đi tìm Lưu thợ rèn đến sửa, sau đó đợi ta cưỡi ngựa lên huyện, ở đó có bánh xe dự phòng, ta xin một cái về đổi là được.”
Tiểu La lau nước trên mặt, nhìn dưới đài chỉ còn lác đác vài người, mặt đầy khổ sở: “Mọi người đi hết rồi sao?”
“Mấy hôm nay đang bận bịu, mọi người đợi dưới mưa cũng nóng lòng, nên đã giải tán.”
Từ Tam Khôi an ủi: “Không sao đâu, ngày mai đọc lại báo hôm nay là được, không chậm trễ.”
“Nếu bình thường cũng sẽ không chậm trễ, nhưng hôm nay thì không được.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3386226/chuong-3645.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.