Chương trước
Chương sau


Mặc dù kiếp trước y đọc rất nhiều sách và tiền lương cũng rất cao, nhưng thực sự mà nói, y cùng lắm chỉ là một người ở tầm trung, vẫn thuộc giai cấp bị bóc lột.



Ông chủ sẵn sàng trả cho y mức lương hàng năm một triệu, đó là bởi vì y có thể tạo ra giá trị hàng triệu cho ông chủ.



Ở kiếp này, y đã đạt đến đỉnh cao quyền lực, nhưng Kim Phi yêu cầu về vật chất không cao lắm nên cuộc sống của y không có nhiều thay đổi với kiếp trước.



Thực tế là sau khi y trở nên giàu có ở kiếp trước, y đã tham gia nhiều buổi tiệc rượu chung với ông chủ của mình, cũng đã từng ăn một bữa tiệc cao cấp giá tám con số một bàn, nhưng có lẽ y sinh ra đã nghèo, Kim Phi cảm thấy kiểu tiệc này nhìn qua rất tinh tế, nhưng mùi vị cũng tầm tầm chứ không ngon bằng mấy buổi tiệc lớn ở quê hương, ăn một bàn đồ ăn lớn cho đã ghiền.



Vì vậy những bữa cơm mà Kim Phi hiện đang ăn, đều do Quan Hạ Nhi hoặc Nhuận Nương tự nấu tại nhà.



Tất nhiên, còn có những thú vui khác ngoài việc ăn uống.





Ví dụ như ở thời phong kiến, rất nhiều nhà quyền quý khi cảm thấy lạnh, họ sẽ tìm một vài nha hoàn xinh đẹp rồi nhét tay với chân vào ngực họ để sưởi ấm, khi có tâm trạng, họ cho nha hoàn làm cái gì, nha hoàn làm cái đó.



Thậm chí các nhà quyền quý có hơi biến thái sẽ dùng nha hoàn làm ổng nhổ, từ đó thỏa mãn sở thích biến thái của mình.



Nhưng kiếp trước Kim Phi đã nhận được nền giáo dục hiện đại, do đó không thể làm ra mấy chuyện không được coi là con người này.



Kim Phi biết, y thực ra chỉ là một thằng nhà quê, như chuyện xưa hay kể là một kẻ có phúc mà không biết hưởng, nhưng là một người đang sống, cứ nghe theo ý muốn lúc ban đầu là được, không cần phải theo đuổi sự xa hoa rồi đi ngược lại với ý muốn lúc đầu của bản thân.



Cũng chính vì điều này mà Kim Phi đã nhận được sự ủng hộ và yêu mến từ người dân.



Ngụy Vô Nhai cũng đã biết Kim Phi từ rất lâu, nhìn vẻ mặt của Kim Phi, ông ấy cũng đã nhận ra y không hề tức giận, ông ấy thở phào nhẹ nhõm: “Nhìn thấy thằng ranh này, ta có chuyện muốn nhờ Kim tiên sinh.”



“Ngụy tiên sinh, mời nói!” Kim Phi đặt chén cơm xuống.



Ngụy Vô Nhai là người có y đức nhất trong số tất cả các thầy thuốc mà Kim Phi từng biết, có một ngôi làng bị nhiễm bệnh sốt rét, tất cả thầy thuốc muốn tránh còn không kịp, quan phủ địa phương cũng bỏ ra ngôi làng ấy, chỉ có mỗi Ngụy Vô Nhai bất chấp rủi ro bị nhiễm bệnh mà ở lại ngôi làng ấy chữa trị cho bệnh nhân.



Sau khi đến làng Tây Hà ông ấy cũng làm hết sức mình. Hiện tại ông ấy chỉ tập trung toàn bộ sức lực vào ruộng thí nghiệm, vì ông ấy nhận ra rằng, nếu chỉ dựa vào chính mình đi chữa bệnh, thì dù có kiệt sức đến chết cũng chỉ có thể gặp được vài chục bệnh nhân một ngày.



Mà việc chăm chút cho các loài cây trồng có năng suất cao có thể giúp nhiều người dân sống sót hơn.



Dẫu vậy, nếu Chu Cẩm gặp phải khó khăn gì đó đều có thể đến tìm Ngụy Vô Nhai xin giúp đỡ, dù có là sáng hay tối Ngụy Vô Nhai cung chưa bao giờ từ chối.



Cho dù là làm vì bản thân hay là cống hiến cho Kim Xuyên, Kim Phi đều bằng lòng dùng hết sức hỗ trợ Ngụy Vô Nhai.



“Tiên sinh thấy đấy, thằng nhóc này là một người thẳng tính, không thể làm thầy thuốc được, ruộng thí nghiệm nơi này có rất nhiều số liệu cần phải ghi chép, tay chân nó lại quá vụng về, ta sợ nó nhớ nhầm. May là nó vẫn còn có chút sức lực, con người cũng thành thật.... Ta muốn nhờ tiên sinh sắp xếp cho nó một công việc ở xưởng thép...”



Ngụy Vô Nhai nói xong lại vội vàng nhấn mạnh: “Ta không yêu cầu tiên sinh tìm cho nó một chức quan gì đó, tiên sinh chỉ cần cho nó làm một công nhân đập thép bình thường là được!”



Kim Phi nghe thấy thế thì ngẩn người một chút.



Từ trước đến nay Ngụy Vô Nhai chưa từng đến gặp y vì bất cứ chuyện gì, lần này chủ động nói ra, Kim Phi còn cho rằng đó là chuyện rất khó khăn, ngờ đâu ông ấy chỉ đang nhờ y sắp xếp cho con trai ông ấy một công việc của những người công nhân bình thường.



Đối với Kim Phi, đây chỉ là vấn đề lời nói.



Thậm chí còn không cần Kim Phi tự nói ra, chỉ cần sắp xếp một cận vệ đến hỏi thăm Mãn Thương là được.



Nghĩ đến đây, Kim Phi chợt tỉnh táo lại.



Thực ra xưởng thép đang tuyển công nhân, Ngụy Vô Nhai không cần chào hỏi y, ông ấy có thể cho con trai mình đăng ký là được.



Con trai út của Ngụy Vô Nhai nhìn cũng chỉ mới ngoài hai mươi, cho dù không nói mình là con trai của Ngụy Vô Nhai, trong hoàn cảnh bình thường, xác suất được nhận là rất cao.


Cho dù không được nhận, Ngụy Vô Nhai cũng có thể đến hỏi thăm Mãn Thương là được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.