Chương trước
Chương sau
“Tướng quân không bao giờ nói đùa, nếu bệ hạ đã truyền đạt mệnh lệnh giảm thuế rồi thì thần sẽ không nói nhiều nữa, nhưng chúng ta thực sự không thể tiếp tục công cuộc ra công cứu giúp nữa!





Dù dùng bất cứ giá nào thì hôm nay Thiết Thế Hâm cũng sẽ nói một cách dõng dạc: “Công cuộc ra công cứu giúp quá tốn kém, nếu tiếp tục kéo dài vài tháng nữa thì quốc khố cũng sẽ hết sạch, đến lúc đó, không chỉ không trả được quân lương, lương bổng, bổng lộc mà ngay cả lương của những người dân tham gia công cuộc ra công cứu giúp cũng không thể trả được.



Giúp người ngàn lần người không nhớ, không giúp nửa giờ người hận ngay! Lúc ngài đối tốt với người dân thì đương nhiên người dân sẽ biết ơn ngài, nhưng một khi để cho bọn họ hình thành loại thói quen này thì đến khi ngài khôi phục về trạng thái bình thường thì bọn họ sẽ quay ra hận ngài.



Bất cứ việc gì cũng nên làm có chừng mực, lão thần nhận thấy với công lao của công cuộc ra công cứu giúp hiện nay thì nên đến lúc kết thúc rồi!”



Thiết Thế Hâm nói xong thì cúi đầu đứng sang một bên, chờ đợi cơn tức giận của Cửu công chúa.



Quả thật Cửu công chúa rất tức giận nhưng khi cô ấy vừa định nói chuyện thì Kim Phi đã đè lên vai cô ấy một cách nhẹ nhàng.





Thiết Thế Hâm là người phụ trách của viện Khu Mật, cũng chính là trợ thủ đắc lực của Cửu công chúa.



Ngoại trừ việc có chút bụng dạ hẹp hòi khi lần đầu gặp Kim Phi thì sau khi đến Kim Xuyên, ông ta cũng đã giải quyết mọi việc chính trị vô cùng thỏa đáng.



Muốn bồi dưỡng được một người tài năng như vậy không phải là điều dễ dàng, Kim Phi lo lắng nếu Cửu công chúa thật sự trở mặt với Thiết Thế Hâm thì sau này sẽ để lại khúc mắc trong lòng mỗi người.



Trước kia khi chuyện tương tự xảy ra thì đều là Cửu công chúa đóng vai kẻ ác, lần này đến lượt Kim Phi.



"Thiết đại nhân, nói thật, ta rất vui mừng vì những điều ông vừa nói, điều đó chứng tỏ khi xưa ta đã không nhìn lầm người, quả thật ông khác xa kẻ nịnh bợ ngày xưa, không uổng công ta chạy mấy trăm dặm đến khe núi để mời ông ra ngoài!”



Đầu tiên, Kim Phi thừa nhận những gì Thiết Thế Hâm vừa nói, sau đó nói: "Nếu hôm nay Thiết đại nhân đã thẳng thắn thành khẩn như vậy thì ta cũng có chuyện muốn nói, chúng ta hãy nói chuyện thoải mái đi!



Mặc dù biết lời Kim Phi nói chỉ chính là lời khách sáo nhưng trong lòng Thiết Thế Hâm cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, ông ta chắp tay nói: “Mời Kim tiên sinh nói!”



“Thật ra giảm thuế mười năm không phải là bệ hạ lập tức quyết định mà là do ta đề nghị rồi sau đó chúng ta cân nhắc mất mấy tháng rồi cuối cùng mới đưa ra quyết định!"



Kim Phi nói: "Ta đề nghị như thế vì có ba nguyên nhân.



Đầu tiên là do trước đây người dân sống quá vất vả, nếu chúng ta không giảm thuế thì bọn họ sẽ không thể chống đỡ được và cũng sẽ không có ai hỗ trợ chúng ta!”



“Vậy thì ba năm giảm thuế là đủ rồi, vì sao phải là mười năm?” Thiết Thế Hâm nói: “Cho dù quyết định mười năm thì lúc đầu cũng chỉ nên nói ba đến năm năm, như thế ngộ nhỡ sau này có xảy ra chuyện gì còn có thể nói lại nhưng Bệ hạ giảm thẳng mười năm!



Ngộ nhỡ triều đình thật sự hết tiền mà chúng ta lại tăng thuế thì nhất định người dân sẽ kêu than ầm ĩ không ngừng!”



“Thiết đại nhân, ông để ta nói xong đã!” Kim Phi nói: "Những gì ông vừa nói không sai, dù sao Vũ Dương cũng là nữ đế đầu tiên trong lịch sử, bắt buộc phải cho người dân tìm được chỗ tốt thì bọn họ mới sẵn sàng đi theo chúng ta!



Nguyên nhân thứ hai là dân số Xuyên Thục quá ít, chúng ta bắt buộc phải cung cấp cho người dân đủ thời gian và đủ lương thực thì dân số mới có thể nhanh chóng phục hồi!



Dân số mới là nền tảng của mọi thứ, không có con người thì mọi thứ chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi!”



Nghe Kim Phi nói như thế thì Thiết Thế Hâm rơi vào trầm mặc.



Đúng vậy, dân số là nền tảng của mọi thứ, mà nếu muốn nuôi sống một lượng dân số đủ lớn thì bạn phải cung cấp đủ lương thực cho người dân, để đảm bảo rằng mọi người không chết đói!



"Ngoại trừ nguyên nhân ta vừa mới nói thì vẫn còn một nguyên nhân thứ ba!"



Kim Phi nói: “Nông dân quanh năm suốt tháng bán mặt cho đất bán lưng cho trời, tần tảo vất vả cả năm trời mới chỉ thu hoạch được một ít, người dân sẵn lòng tin tưởng Bệ hạ, tin tưởng chúng ta, ta muốn nông dân có cuộc sống tốt đẹp chứ không phải tước đoạt lương thực mà họ cần để tồn tại!"



“Ta cũng không muốn lấy lương thực dùng để ăn của người dân, nhưng vẫn là câu nói đó, tiền từ đâu mà ra?” Thiết Thế Hâm hỏi.



Kim Phi vỗ vai Thiết Thế Hâm: "Lão Thiết à, có rất nhiều cách để kiếm tiền mà, đừng chỉ chăm chăm nhìn vào đồng tiền mà người nông dân vất vả mới kiếm được!”

“Có rất nhiều cách kiếm tiền ư?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.