Chương trước
Chương sau
“Ta cảm ơn ngươi nhé.” Đại Tráng bưng cái chén trên bàn của mình, không đợi Thiết Chùy nói tiếp, đã uống cạn hết nước trong chén, sau đó nâng chén với Thiết Chùy: “Tới ngươi rồi!”

“Gì mà đến ta?” Thiết Chùy giả ngu.

“Ta uống xong rồi, tới ngươi rồi đó!” Đại Tráng chỉ cái bát nước Thiết Chùy đang cầm.

“Đây là ta mời ngươi mài!” Thiết Chùy cười, đẩy bát nước về phía trước.

“Ngươi thấy có ai mời rượu mà không uống rượu chưa?” Đại Tráng bất lực nói: “Nhanh uống đê, đừng có lằng nhằng như mấy chị gái!”

Thiết Chùy rót hẳn một bát to như vậy, thật ra chỉ để trêu Đại Tráng, thấy Đại Tráng không mắc lừa, anh ta bèn muốn rui lui.

Nhưng anh ta mới lùi về sau được một bước, đã bị Hầu Tử chặn đường. “Người anh em Thiết Chùy, đi đâu đó?” “Ôi....ta nhớ tiên sinh giao việc cho ta mà ta vẫn chưa làm xong, ta đi trước!”

Thiết Chùy nhìn xung quanh một lượt, vội nhắc đến Kim Phi.

Đáng tiếc trò bịp của anh ta không lừa được Hầu Tử: “Uống xong rồi đi làm vẫn chưa muộn!”

“Để sau, để sau đi!” Thiết Chùy cười hề hề giả ngu, sau đó quay người chạy.

Đáng tiếc Hầu Tử đã phòng bị từ trước, Thiết Chùy vừa chạy được hai bước, đã bị hai lính trinh sát chặn lại.

“Thiết Chùy, ngươi tới mời rượu, Đại Tráng uống xong rồi, ngươi không thể không uống được đâu!”

Hầu Tử nhìn xung quanh: “Hay là ngươi xem thường Đại Tráng, xem thường các huynh đệ trong chiến đội áo giáp đen bọn ta?”

Người ngồi ở đây đều là cựu binh của chiến đội áo giáp đen và lính trinh sát, nghe Hầu Tử nói vậy, đều ngẩng đầu nhìn Thiết Chùy.

Thiết Chùy nuốt nước bọt, có cảm giác leo lên lưng hổ khó xuống được rồi. Trong cựu binh áo giáp đen có khá nhiều người là cựu binh như anh ta, một vài người trong số đó là cấp trên của anh ta trong quân Thiết Lâm, nếu cãi nhau

thật, Thiết Chùy có bị đánh cũng phải cam chịu.

Nghĩ tới đây, Thiết Chùy biết hôm nay nhục rồi, anh ta đau khổ nói: “Uống nửa bát thôi có được không?”

“Ngươi nói gì?” Hầu Tử gian manh nói: “Ngươi hỏi thử các anh em khác xem họ có đồng ý không?”

Cựu binh giáp đen và lính trinh sát không nói gì, chỉ thấy ánh mắt của Thiết Chùy đã trả lời câu hỏi này.

Thiết Chùy biết không thoát được, chỉ đành bưng bát to, ngửa đầu uống hết nước trong đó.

“Tửu lượng cao đấy!”

Hầu Tử chìa ngón cái ra, sau đó nói: “Đại Tráng, Thiết Chùy mời ngươi rượu, ngươi không mời lại người ta à?”

“Đúng đúng đúng." Đại Tráng vội vàng rót cho mình một chén: “Người anh em Thiết Chùy, may mà hôm nay có ngươi gánh vác, nếu không không biết hậu quả

hôm nay sẽ đến mức nào, ta mời ngươi một chén!”

Hầu Tử không nói gì thêm, xách hẳn một bình nước tới, rót đầy bát cho Thiết Chùy!

“Ơ...ơ....” Thiết Chùy ngơ mất rồi.

Thật ra thì anh ta chỉ muốn tới bày tỏ lòng cảm ơn thôi, tiện thể trêu Đại Tráng tý, ai ngờ mình lại sa vào hố bùn không nhấc chân ra được.

Nước cũng rót rồi, không uống là không được mà, Thiết Chùy chỉ đánh cắn răng bưng bát nước lên.

Theo tiếng nuốt ừng ực ừng ực, bụng của anh ta nhô lên với tốc độ mắt thường có thể thấy.

Ai ngờ bát này còn chưa uống xong, miệng còn ướt, lại nhìn thấy Hầu Tử nháy mắt với một người cựu binh.

Cựu binh vội vàng đứng dậy nâng chén của mình lên: “Nào, Thiết Chùy, đại ca cũng kín ngươi một ly!”

Nói rồi, người kia ngửa cổ uống hết chén kia. Hầu Tử lại nhanh tay rót đầy bát nước cho Thiết Chùy! “Đại ca, sao ngươi lại...” Thiết Chùy sắp khóc đến nơi rồi.

Người cựu binh này là đội trưởng của anh ta trong quân Thiết Lâm, trên chiến trường đã từng cứu mạng anh ta không chỉ một lần.

Chỉ là tuổi tác lớn rồi, chịu không học chữ nổi nữa, lại không thích viết mấy cái như báo cáo tổng kết, nên anh ta vẫn chưa được thăng cấp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.