Chương trước
Chương sau
Nhìn kẻ thù từng bước tiến lại gần, thật ra Thiết Chùy cũng nóng lòng muốn thử sức, nhưng bọn họ là đội hộ vệ của Kim Phi, không thể rời xa Kim Phi.

Nếu như Kim Phi gặp chuyện không may, đừng nói bọn họ đánh lui kẻ thù, cho dù họ có đuổi kịp tới sào huyệt, tiêu diệt kẻ chủ mưu đằng sau, cũng mất nhiều hơn là được.

Vì thế Thiết Chùy vô cùng bối rối. Thấy Thiết Chùy đứng yên, Kim Phi lạnh lùng quát: "Thực hiện mệnh lệnh!"

Nghĩa vụ của người lính là phải tuân theo mệnh lệnh, nếu như Thiết Chùy tiếp tục không đi, đó chính là cãi lệnh.

"Dạ!"

Sống lưng Thiết Chùy thẳng tắp, chào Kim Phi một cái, sau đó vừa nhìn về phía sau vừa hét to: "Đội một, các ngươi ở lại bảo vệ tiên sinh, nếu như tình huống không ổn, lập tức dẫn tiên sinh rút lui! Những người khác, đi cùng ta!"

Nói xong, anh ta dẫn đội hộ vệ chạy về phía chiến trường. Đội một tiểu đội hộ vệ ở lại, bao vây Kim Phi, Nhuận Nương và Ngụy Đại Đồng.

Trong tất cả nhân viên hộ tống, trang bị của đám người Thiết Chùy là tốt nhất, yêu cầu cũng nghiêm ngặt nhất, chỉ cần theo Kim Phi đi ra ngoài, gần như hai mươi bốn giờ đều mặc áo giáp, nếu như có tình huống gì xảy ra, bọn họ cầm vũ khí lên là có thể trực tiếp vào trạng thái chiến đấu.

Cùng với sự gia nhập của bọn họ, cuộc tấn công của kẻ thù một lần nữa bị ngăn chặn.

Kẻ thù đối diện cực kỳ điên cuồng, thấy áo giáp của bọn Thiết Chùy bất khả xâm phạm, lại một lần nữa phái tử sĩ mang theo kíp nổ, định dùng phương thức tự nổ kéo đội hộ vệ cùng chết chung.

Thật may Thiết Chùy một mực đề phòng đối thủ, sau khi tới anh ta có dẫn theo mấy người hộ vệ ném lựu đạn vào phế tích bị nổ sập bên cạnh, đối diện tử sĩ vừa cầm gậy lửa và châm kíp nổ, hai người hộ vệ đã ném lựu đạn qua.

Lúc này tử sĩ bị lựu đạn nổ bay ra ngoài, sau đó kíp nổ lại nổ.

Kíp nổ được nạp nhiều thuốc nổ hơn so với lựu đạn, kẻ thù ở xung quanh cũng bị hất tung.

Đối diện cũng vì vậy phát hiện ra chỗ phế tích mà Thiết Chùy và hộ vệ đã ném lựu đạn, cung thủ bên cạnh nhanh chóng, chuẩn bị bắn chết bọn họ.

Nhưng Thiết Chùy đã nghĩ đến khả năng này từ trước, cũng nâng khiên ra. Hơn nữa khiên của bọn họ được trang bị cửa quan sát bằng thủy tinh dày và lưới sắt, hộ vệ núp ở đằng sau khiên, có thể thông qua cửa quan sát nhìn ra bên ngoài, cung tên từ phía đối diện không thể làm hại được họ!

Sĩ quan chỉ huy đối diện thấy cung thủ mấy lần không thành công, có chút nổi giận, tiếng kèn lệnh trong rừng cây trở nên càng dồn dập.

Kẻ thù vốn đã điên cuồng, trở nên càng điên cuồng hơn, toàn đều cúi đầu khom lưng, lao tới một cách liều lĩnh.

Cũng may đội hộ vệ có trang bị lựu đạn, khi có quá nhiều kẻ thù tới gần, bọn họ sẽ ném một hoặc hai quả lựu đạn vào chúng.

Nhưng số lượng lựu đạn mỗi một hộ vệ mang theo là có hạn, cho dù có dùng tiết kiệm, cũng rất nhanh sử dụng hết.

"Lão Cam, trong kho hàng các ngươi có lựu đạn không?” Thiết Chùy hô lên với Trung đội trưởng đang bảo vệ đập Đô Giang.

"Đập Đô Giang quản lý phòng chống cháy nổ nghiêm ngặt, chúng ta không có lựu đạn!" Trung đội trưởng hét lên trả lời.

Mặc dù xác suất lựu đạn tự nổ rất thấp, nhưng cũng không phải không thể.

Để đề phòng tự nổ, nhân viên hộ tống bảo vệ đập Đô Giang đều sử dụng vũ khí lạnh, không được phép sử dụng lựu đạn, trong kho hàng cũng không dự trữ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.