Thế là Kim Phi nói sơ qua nhiệm vụ của xưởng thuốc nổ một lần, chỉ có điều không nhắc tới tên của Trần tú tài.
“Tên phản bội có thể làm nổ cả kho thuốc nổ bất cứ lúc nào, đến lúc đó cả xưởng thuốc nổ sẽ bị nổ sạch!”
Kim Phi cao giọng nói: “Trước tiên không nói tới huynh đệ của xưởng thuốc nổ có thể sống được bao nhiêu người, nhưng một khi xưởng thuốc nổ bị phá, chẳng mấy chốc mọi đại đội sẽ không còn lựu đạn và bao thuốc nổ để sử dụng, các ngươi nói xem, chuyện này có nghiêm trọng không?
Các ngươi nói xem, là ta chuyện bé xé ra to à?”
Dưới đài, đầu của không ít cựu binh đã cúi xuống.
Nếu lời Kim Phi nói là thật, vậy chuyện này thực sự cực kì nghiêm trọng.
_
“Tiên sinh, đây là trách nhiệm của ta
Hầu Tử luôn nghịch ngợm, lần này lại chủ động thừa nhận sai lầm: “Là lúc đó ta không phát huy chức trách của phó đội trưởng, làm lỡ hành động!”
“Tiên sinh, ta cũng có trách nhiệm!” Đại Tráng tỏ thái độ theo. _
“Tiên sinh, ta là người đầu tiên ngăn Hầu Tử, trách nhiệm do ta
“Tiên sinh, ta cũng ngăn Hầu Tử và đội trinh sát, xin tiên sinh trách phạt!”
Không ít cựu binh thừa nhận sai lầm theo.
Đợi âm thanh của họ nhỏ xuống, Kim Phi hừ lạnh nói: “Làm gì đó? So xem ai nghĩa khí hơn à? Nơi này của ông đây là quân đội, không phải đỉnh núi của thổ phỉ!
Ở đây mà suy đi nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3384677/chuong-3510.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.