Chương trước
Chương sau
“Trời tối, chàng dẫn ít người đi!” Cửu công chúa đứng sau nhắc nhở.

Thấy Kim Phi đi ra ngoài sân, Cửu công chúa lập tức xoay người quay về, làm theo lời Kim Phi nói, tiếp tục ngồi vào bàn cầm tấu chương lên xem.

Vừa rồi nghe được tin tức, trong lòng Cửu công chúa hơi luống cuống, nhưng hiện tại đã hoàn toàn bình tĩnh.

Đừng nói đối phương có đến ba ngàn người, cho dù là ba chục ngàn người đi nữa, Kim Phi bảo giữ bọn chúng lại, chắc chắn có thể giữ bọn chúng lại.

Kim Phi nói không cần quan tâm đến chuyện này, thì Cửu công chúa sẽ tiếp tục làm những việc cô ấy cần làm.

Đây là Cửu công chúa tín nhiệm Kim Phi!

Biết Đại Tráng và Hầu Tử phải mất một giờ nữa mới có thể quay về, Kim Phi cũng không vội.

Thừa dịp Thiết Chùy đang sắp xếp ngựa chiến, Kim Phi về nhà chào hỏi Nhuận Nương, nhờ cô ấy nói với Quan Hạ Nhi, mình phải đi đến sau núi, Quan Hạ Nhi không cần chờ mình.

Đợi đến khi Kim Phi nói chuyện với Nhuận Nương xong, vừa đúng lúc Thiết Chùy đã chuẩn bị xong ngựa chiến.

Đoàn người lập tức cưỡi ngựa, chậm rãi đi vào sau núi. Đến sau núi, Kim Phi cũng không đến doanh trại của nhân viên hộ tống vừa mới xây xong, mà đi vòng qua doanh trại nhân viên hộ tống, đi đến cái sân đằng sau.

Cái sân này chính là trụ sở chính đầu tiên sau khi tiêu cục Trấn Viên được thành lập, sau này tiêu cục Trấn Viễn có quy mô ngày càng lớn, số người cũng tăng lên, nên Kim Phi mới xây một doanh trại viên hộ tống to hơn.

Cái sân này dần dần trở nên vắng vẻ.

Phòng họp ở giữa sân cũng bị đổi thành phòng hồ sơ, kể từ khi tiêu cục được thành lập đến nay, tất cả nhân viên hộ tống đã hy sinh, hay bất kể là sĩ quan hay

binh lính bình thường, đều được ghi vào hồ sơ.

Sau phòng hồ sơ có một khoảng đất trống, còn có một tấm bia đá, chuyên dùng để truy điệu linh hồn của những nhân viên hộ tống đã hy sinh.

Mặc dù phòng hồ sơ này chỉ ghi lại danh sách các nhân viên hộ tống đã hy sinh, cũng không phải tài liệu gì quan trọng, nhưng Kim Phi vẫn bố trí người trực 24/24.

Trong lư hương trước bia đá, hương không bao giờ tắt.

Trong phòng hồ sơ có hai cựu binh khuyết tật đang trực, một người bị cụt tay, một người thì bị gấy chân.

Sở dĩ cho bọn họ quản lý phòng hồ sơ, không chỉ để chiếu cố cựu binh tàn tật, mà còn bởi họ là những người ưu tú đã tốt nghiệp lớp xóa mù chữ, bây giờ đã có thể đọc và viết, rất phù hợp để quản lý phòng hồ sơ.

Hai người ngồi trước bàn vuông đang viết cái gì đó, thấy Kim Phi đi vào, vội vàng đứng lên.

“Kim tiên sinh, ngài đến lúc nào thế?” Cựu binh cụt tay hỏi.

Vào ngày mồng một và rằm âm lịch hàng tháng, chỉ cần Kim Phi ở trong làng, đều sẽ đến thắp nén hương cho các cựu binh đã tử trận, vào ngày lễ quan trọng này, còn dẫn theo Cửu công chúa và Quan Hạ Nhi đến.

Nếu bình thường không có chuyện gì, thì Kim Phi sẽ đến xem vài vòng.

Nhưng bây giờ là ban đêm, đây cũng là lần đầu tiên y đến như vậy.

“Không ngủ được, đi dạo một chút.”

Kim Phi thuận miệng trả lời, sau đó hỏi: “Các ngươi đang viết cái gì thế?”

“Ta đang luyện chữ, còn Ngưu đại ca đang viết vở kịch!” Cựu binh cụt tay cười trả lời.

“Ngươi thật nhanh miệng!” Cựu binh gãy chân trợn mắt nhìn đồng đội.

“Viết kịch cũng không phải chuyện gì mất mặt, nói với tiên sinh thì sao chứ? Chờ đến khi ta biết chữ nhiều như ngươi, ta cũng sẽ thử viết xem sao!”

Cựu binh cụt tay nói: “Nếu vở kịch ngươi viết thật sự được đoàn ca múa chọn trúng, người ta còn biểu diễn trên sân khấu đấy, đến lúc đó không chỉ tiên sinh biết, mà tất cả mọi người đều biết!”

“Sao đoàn ca múa có thể chọn trúng quyển của ta chứ?” Cựu binh gãy chân đỏ mặt nói.

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong mắt vẫn thoáng qua tia mong đợi.

“Không thử thì sao biết được?” Kim Phi ngoắc tay với cựu binh gãy chân: “Mang đến đây để ta xem thử, xem viết thế nào?”

Cựu binh gãy chân hơi ngượng ngùng đưa bản nháp cho Kim Phi: “Ta không biết viết, chỉ viết chơi thôi!”

“Đừng vội phủ nhận chính mình!” Kim Phi cầm lấy vở kịch, xem thử.

Thành thật mà nói, kịch bản của cựu binh gấy chân viết, còn kém xa kịch bản do Trần Văn Viễn viết.

Nhưng trước kia hắn chỉ là người miền núi, ngay cả tên mình cũng không biết viết, bây giờ có dũng khí viết kịch, hơn nữa còn thay đổi hành động, đáng để tôn trọng.

Nếu là người khác, có lẽ chỉ làm nhân viên quản lý phòng hồ sơ, ngồi ăn chờ chết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.