Chương trước
Chương sau
Lựu đạn từ lâu đã trở thành một trong những trang bị tiêu chuẩn của nhân viên hộ tống và ứng dụng của nó trên chiến trường ngày càng trở nên rộng rãi.

Nếu như Trần tú tài thật sự cho nổ xưởng thuốc nổ, thì đó sẽ là một đòn đả kích nặng nề đối với toàn bộ chính quyền Xuyên Thục!

Nhờ đám người Hầu Tử ra tay của nên đã tránh khỏi tổn thất lần này. Đây chính là lý do mà Kim Phi vẫn luôn muốn thành lập chiến đội đặc chủng.

Cùng với sự hoàn thiện không ngừng của chính quyền Xuyên Thục thì những sự việc như vậy trong tương lai sẽ càng ngày càng nhiều.

Chiến đội đặc chủng không chỉ có thể xử lý các sự việc tương tự, mà còn có tác dụng không ngờ đến khi ở trên chiến trường.

Trong khi Quan Thất Ca đi đến phòng y tế để điều trị vết thương thì đội đặc chiến cũng không nhàn rỗi, phái ra hai người đi canh gác Trần tú tài, còn những người khác thì giúp nhân viên hộ tống canh phòng xưởng thuốc nổ, đưa tù nhân lại một lần nữa đến trong khu nhà tập thể đặc chế.

Những tù nhân ở đây cơ bản đều là những trọng phạm phạm phải tội chết, cuộc sống và công việc của họ bị tách biệt khỏi những công nhân bình thường.

Thời điểm trước khi kho xưởng thuốc nổ có nguy cơ bị nổ thì Chính trị viên không bỏ rơi bọn họ mà đã thả bọn họ ra khỏi khu nhà tập thể, chuẩn bị rút lui cùng với công nhân bình thường.

Các tù nhân vô cùng hài lòng với cuộc sống hiện giờ, cũng biết bây giờ không phải là thời điểm để gây chuyện, vì vậy rất hợp tác với công việc của đám người Hầu Tử.

Đợi Quan Thất Ca xử lý xong vết thương, tất cả các tù nhân đã quay trở lại các khu nhà tập thể dành cho họ, và các công nhân bình thường cũng dựa theo ca

làm việc của họ đứng ngay ngắn ở trên sân.

Quan Thất Ca nói với Chính trị viên những việc cần chú ý trong công việc rồi cùng đám Hầu Tử lên phi thuyền.

Làng Tây Hà.

Sau khi Đại Tráng và Hầu Tử rời đi, Kim Phi cùng Tiểu Ngọc nhanh chóng tới Ngự Thư Phòng.

Quan Hạ Nhỉ lo lắng cho Quan Thất Ca, cũng lo lắng cho xưởng thuốc nổ nên cũng chạy tới.

Xưởng thuốc nổ quan trọng đến mức Cửu Công chúa thường ngày vốn điềm tĩnh cũng không thể ngồi yên sau khi biết tin.

Mấy người họ vẫn luôn đợi tin tức từ tiền phương.

Từ hai giờ trước, Thiết Chùy cứ một lúc lại đi ra ngoài, xem xem đám Hầu Tử đã về chưa.

Nhưng đi mấy chuyến, một chút tin tức cũng không có.

Thấy thời gian đã đến buổi trưa, Kim Phi đang định gọi Cửu công chúa về ăn cơm thì Thiết Chùy vội vàng chạy vào.

“Tiên sinh, tiên sinh, phi thuyền của đám Hầu Tử về rồi!” “Thật sao?” Kim Phi đột ngột đứng dậy.

Sau đó cũng không chờ Thiết Chùy trả lời, mà nhanh chóng đi đến viện tử, nheo mắt nhìn về phía sau núi.

Phía sau núi có một điểm đen, Kim Phi cầm ống nhòm lên nhìn, quả nhiên là chiếc phi thuyền mà đám Hầu Tử ngồi.

Lại đợi thêm mười mấy phút, bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa.

Đại Tráng, Hầu Tử và Quan Thất Ca đang đi vào Ngự Thư Phòng dưới sự hướng dẫn của Thiết Chùy.

“Bệ hạ! Tiên sinh! Phu nhân! Tiểu Ngọc đại nhân!” Ba người hành lễ với những người trong phòng.

Nhìn thấy Quan Thất Ca, sự lo lắng trong mắt Cửu công chúa tiêu tan đi không ít.

Quan Thất Ca còn sống, cho thấy khả năng thành công của nhiệm vụ tăng lên khá cao.

Thật ra Kim Phi cũng nghĩ đến điều này, nhưng vẫn nhịn không được hỏi: “Như thế nào?”

“Thưa tiên sinh, tên phản loạn Trần tú tài đã đền tội, xưởng thuốc nổ vẫn bình yên vô sự!”

Đại Tráng mỉm cười trả lời.

Mặc dù đã đoán được nhưng mọi người vẫn thở phào nhẹ nhõm khi nhận được câu trả lời khẳng định của Đại Tráng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.