Chương trước
Chương sau
Lần này Kim Phi lần này không trả lời qua loa lấy lệ với công chúa Lộ Khiết, mà bỏ công việc trong tay xuống, đầu tiên nhìn chằm chằm vào công chúa Lộ Khiết, sau đó nghiêm túc gật đầu, trả lời: "Đúng vậy, Vũ Dương trước đó đã nói với †a chuyện này!"

Thực tế, công chúa Lộ Khiết đã biết câu trả lời này.

Bởi vì dù Cửu công chúa là hoàng đế của Đại Khang, nhưng ai có con mắt sáng suốt đều biết ai mới là đương gia thực sự của Đại Khang.

Khi đàm phán với Đông Man một vấn đề quan trọng như vậy, Cửu công chúa không thể không trao đổi với Kim Phi.

Hiện tại Kim Phi đích thân thừa nhận, Lộ Khiết công chúa đột nhiên cảm thấy ấm ức: "Nếu tiên sinh đã sớm biết chuyện này, vì sao trước đó không nói với ta, lừa ta đi tìm bệ hạ nói chuyện?”

"Bởi vì cuộc đàm phán này không phải là đàm phán thương mại, ta không có quyền đưa ra bất kỳ quyết định nào. Nó phải thông qua viện Khu Mật và ký kết để tuân thủ thủ tục!"

Kim Phi nói: 'Mà cô đã từng cứu ta, theo lý, ta nên tránh đàm phán với cô!”

Nghe đến đây, công chúa Lộ Khiết không khỏi thở dài.

Đúng, nếu cô là Kim Phi, cô ta cũng sẽ lựa chọn né tránh.

Nhưng cứ từ bỏ như vậy, công chúa Lộ Khiết cũng không cam tâm, cố gắng hỏi lại: "Kim tiên sinh, ngài thật sự cho rằng Đông Man và Đại Khang có cùng cội nguồn sao?"

“Đúng vậy, Kim Phi gật đầu: “Không chỉ có Đông Man, còn có Đảng Hạng và người Thổ Phiên. Theo ta thấy, bọn họ đều là con cháu Viêm Hoàng, đều là đồng bào.”

"Đã như vậy, tại sao ngài không bằng lòng cho bọn ta một con đường sống sớt?" công chúa Lộ Khiết hỏi.

“Không phải bọn ta đã cho rồi sao?” Kim Phi hỏi ngược lại: “Chỉ cần cô đồng ý, Đại Khang luôn hoan nghênh!”

"Tiên sinh, ngài đây không phải cho bọn ta con đường sống sót, mà là ép bọn ta phải chiến đấu đến chết!"

"Bọn ta trong lời của ngài, chắc không phải là những dân du mục bình thường, mà là những người quyền quý nhỉ?"

Kim Phi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào công chúa Lộ Khiết nói: “Cô hãy đặt mình vào vị trí của người khác nghĩ một chút, nếu cô là một dân du mục bình thường, đi theo quý tộc chỉ nằm trên người họ để hút máu tốt hơn, hay đi theo Đại Khang tốt hơn?”

Công chúa Lộ Khiết đột nhiên nghẹn ngào.

Cô ta hiểu Đông Man, hiện tại cô ta cũng xem như hiểu về Xuyên Thục.

Quyền quý Đông Man căn bản không coi những người dân du mục là con người, giết hại và cướp bóc, đòi hỏi vô độ.

Về phần Kim Phi, không ngoa khi nói y yêu dân như con.

Hơn nữa bất cứ ai có con mắt sáng suốt đều có thể thấy rằng Kim Phi và Cửu công chúa đã hoàn toàn kiểm soát Xuyên Thục, tiêu cục Trấn Viễn và quân Trấn Viễn ngày càng mạnh mẽ hơn.

Có Xuyên Thục làm căn cứ, Kim Phi sẽ sớm bước vào thời kỳ phát triển nhanh chóng, cuộc sống của người dân Xuyên Thục nhất định sẽ ngày càng tốt đẹp.

Có lẽ Đại Khang sau này vẫn sẽ rơi vào vòng luẩn quẩn thôn tính đất đai, nhưng Kim Phi và Cửu công chúa vẫn còn rất trẻ và vẫn có thể cai trị ít nhất vài chục năm nữa.

Những đứa trẻ được hai người họ giáo dục ra, cũng sẽ không có nhiều khác biệt.

Vì vậy, trong vài chục năm tới hoặc hơn 100 năm nữa, cuộc sống của người dân rất có thể sẽ ngày càng tốt hơn.

Nếu công chúa Lộ Khiết coi mình là một dân du mục bình thường, chắc chắn cô ta sẽ không chút do dự lựa chọn Xuyên Thục.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.