Kim Phi vẫn luôn tin rằng cầu người không bằng cầu mình, khi đó sau khi công chúa Lộ Khiết từ chối cuộc đàm phán của y, Kim Phi đã thương lượng với Cửu công chúa chuẩn bị một số căn cứ chăn nuôi ở mười sáu châu Yến Vân.
Sau khi Đông Man và Đảng Hạng chia cắt mười sáu châu Yến Vân, gần như đã diệt sạch người Hán, đất đai gần như bị bỏ hoang toàn bộ, trở thành một vùng
đồng cỏ rộng lớn, đây chính là khu trang trại tự nhiên.
Sau khi Đông Man và Đảng Hạng thua trận, hai nước đã bồi thường rất nhiều ngựa dê cừu.
Ngựa chiến được vận chuyển về Xuyên Thục để làm vật cưỡi, dê cừu thì được đưa vào bên trong căn cứ chăn nuôi.
“Dê bò cần có thời gian để sinh sản, mà Kim tiên sinh từng nói có càng nhiều lông cừu càng tốt.” Công chúa Lộ Khiết nói.
“Vậy các người muốn gì?” Cửu công chúa hỏi.
“Lương thực, dược liệu, vải vóc, đồ sắt, cái gì cũng được. Nếu bệ hạ và Kim tiên sinh bằng lòng dạy chúng ta cách dệt lông cừu thì càng tốt!”
Công chúa Lộ Khiết càng nói, giọng nói cũng ngày càng nhỏ đi.
Bản thân cô ta cũng cảm thấy những yêu cầu này hơi quá đáng.
Nhưng nhớ tới ánh mắt kỳ vọng của những dân du mục khi mà mình rời đi, công chúa Lộ Khiết biết mình đã không còn đường lui nữa rồi.
Cô ta cắn môi, tiếp tục nói: “Ta biết, Đông Man chúng ta là mảnh đất nghèo. nàn, không có thứ gì đáng để trao đổi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3383684/chuong-3436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.