Chương trước
Chương sau
Kiến thức vi sinh là môn học bắt buộc trong lớp đào tạo quân y, vì vậy nó không phải là bí mật, nếu công chúa Lộ Khiết muốn nghe ngóng thì cũng có gì khó, vì vậy Kim Phi phổ cập khoa học đơn giản cho cô ta một chút kiến thức về vi khuẩn và lây nhiễm vi khuẩn.

Công chúa Lộ Khiết nghe rất nghiêm túc, sau khi nghe xong bèn nói: “Hóa ra là như vậy, hóa ra chúng ta bị bệnh là vì những vi rút không nhìn thấy đó, sau này †a trở về, phải dặn dò lang trung của chúng ta, gạc dùng để lau vết thương cần phải luộc và khử trùng!”

“Hơn nữa bình thường uống nước cũng phải uống nước đun sôi!” Kim Phi nhắc nhở: “Còn có thịt bò thịt dê thối rữa biến chất, có thể cố gắng không ăn thì không ăn!”

“Tiên sinh, nếu được, bọn ta cũng không muốn uống nước chưa được đun sôi, không muốn ăn thịt dê thịt bò thối!”

Công chúa Lộ Khiết lại than thở: “Nhưng bọn ta không có cách nào khác, hai năm nay trên Thảo Nguyên thực sự rất khó khăn không biết bao nhiêu dân chăn nuôi đã chết đói, đừng nói đến thịt bò thịt dê hôi, khi đói, họ hận không thể ăn cỏ như dê và bò!”

Trước khi Kim Phi đến, y đoán rằng công chúa Lộ Khiết muốn tìm cách để y cứu giúp Thảo Nguyên, bây giờ nghe công chúa Lộ Khiết bắt đầu khóc than, Kim Phi biết mình đã đoán đúng rồi.

“Hai năm qua, thiên tai không ngừng xảy ra, không chỉ cuộc sống của các ngươi trên Thảo Nguyên khó khăn, cuộc sống của người dân Đại Khang bọn ta cũng cực khổ.”

Kim Phi lại than thở: “Trên đường đến đây cô cũng đã thấy, mỗi ngày Giang Nam và Trung Nguyên đều có rất nhiều người chết đói!”

“Nhưng Đại Khang có tiên sinh!”. Тì𝗆‎ tr𝓊yệ𝔫‎ hay‎ tại‎ {‎ Тrù𝗆Т‎ r𝓊yệ𝔫﹒V𝔫‎ }

Công chúa Lộ Khiết nói: “Tiên sinh tài hoa cái thế, trong thời gian ngắn như vậy đã có thể ổn định Xuyên Thục, còn quản lý Xuyên Thục tốt như vậy, ta tin chưa đến mười năm, tiên sinh nhất định có thể ổn định toàn bộ Đại Khang, làm cho cuộc sống người dân Đại Khang tốt đẹp hơn!”

“Muốn ổn định Đại Khang đâu dễ như vậy chứ!” Kim Phi lại than thở một câu.

Trước kia y cảm thấy bản thân có thể chế tạo ra những vũ khí càng tiên tiến hơn, và với sự ủng hộ của người dân, việc ổn định thiên hạ sẽ rất nhanh.

Chỉ cần cho bản thân thời gian mấy năm, y chắc chắn có thể ổn định Giang Nam và Trung Nguyên, nếu tất cả đều thuận lợi, còn có thể giành lại Thổ Phiên, Đảng Hạng và Đông Man, trả lại bản đồ Đại Khang rộng lớn như trước đây.

Nhưng với những cuộc chiến tranh liên tiếp xảy ra, Kim Phi dần không còn tự tin như vậy nữa.

Y có thể chế tạo ra vũ khí càng tiên tiến hơn, quân địch cũng có thể nghĩ ra cách đối phó.

Đông Hải Thanh lúc trước là một ví dụ.

Ngoài Đông Hải Thanh ra, quân địch còn biết cách sử dụng lối đánh du kích để đối phó với nhân viên hộ tống và phi thuyền.

Bọn họ không chiến đấu trực diện nữa, mà chọn cách chia thành tốp nhỏ, chia nhau ra âm thầm phá hoại.

Sự kết hợp giữa phi thuyền và lựu đạn phù hợp với các trận chiến có quy mô lớn, một khi quân địch chia nhỏ ra, uy lực của sự kết hợp giữa phi thuyền và lựu đạn cũng giảm đáng kể.

Cũng không thể vì mấy tên địch nấp trong núi mà phải phi thuyền đến nổ toàn bộ núi được đúng chứ?

Không nói đến việc lãng phí hay không, khả năng sản xuất của xưởng lựu đạn cũng không theo kịp.

Vì vậy Kim Phi dần ý thức được, chỉ dựa vào vũ lực và sức mạnh thì rất khó ổn định thiên hạ, vì vậy y mới bắt đầu thử cách đàm phán và giúp đỡ bù nhìn để khống chế Thổ Phiên và Đông Man.

Tạm thời y không quan tâm đến Đảng Hạng nữa, chỉ có thể giải quyết việc trước mắt, rồi từ từ tính toán sau.

“Tiên sinh tài trí mưu lược kiệt xuất, ta tin tiên sinh nhất định có thể ổn định thiên hạ, trở thành quốc sư vĩ đại nhất trong lịch sử Đại Khang!” Công chúa Lộ Khiết lại tâng bốc một câu, sau đó than thở nói: “Không như ta, ta chỉ là một người phụ nữ, không biết gì, nhìn dân chăn nuôi chật vật cực khổ nhưng không làm được gì!”

“Điện hạ cũng đừng tự hạ thấp mình như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cô có thể tập hợp được nhiều dân du mục như vậy, đủ để thấy rõ năng lực của cô rồi.”

Đối phương tâng bốc mình lâu như vậy, Kim Phi cũng không ngần ngại khen lại cô ta.

“Ta có năng lực gì chứ?” Công chúa Lộ Khiết cười khổ nói: “Dân du mục tin tưởng ta, mới đi theo ta, nhưng càng như vậy, nhìn thấy họ phải chịu khổ, trong lòng ta càng khó chịu!”

Nói đến đây, công chúa Lộ Khiết đang nằm sấp, đột nhiên co hai chân lại, quỳ xuống trước mặt Kim Phi: “Hi vọng tiên sinh nhân từ, chỉ cho ta một con đường sống!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.