Chương trước
Chương sau
Ngoài ra người dân xung quanh bị bệnh sẽ đến phòng y tế khám bệnh, vì vậy mỗi ngày phòng y tế làng Tây Hà đều rất bận rộn, người bệnh đến rồi đi rất nhiều.

Nếu là người bệnh địa phương, sau khi phẫu thuật vẫn còn tỉnh táo, về cơ bản đã có thể ra khỏi phòng phẫu thuật, nghỉ ngơi ở hành lang một chút, sau đó xác nhận không chết thì sẽ được người nhà đưa về nhà.

Nhân viên hộ tống ở nơi khác cũng được tổ hậu cần đưa đi, đến đại bản doanh của nhân viên hộ tống nghỉ ngơi dưỡng thương.

Chỉ có những bệnh nhân bị bệnh rất nghiêm trọng, có thể chết bất cứ lúc nào nói được sắp xếp phòng bệnh.

Cho dù là như vậy, phòng bệnh ở phòng y tế cũng rất đông đúc, khắp hành lang đều là người nằm.

Vết thương do mũi tên của công chúa Lộ Khiết thực sự chẳng là gì đối với thời đại mạng người như cỏ rác này.

Rất nhiều binh lính bị thương trên chiến trường, lại không biết cách khử trùng hoặc không có điều kiện chữa trị dẫn đến vết thương bị nhiễm trùng, cuối cùng mất mạng hoặc cắt bỏ.

Mỗi tháng Chu Cẩm không biết mình đã phải cắt bao nhiều cánh tay bao nhiêu chân, cũng không biết đã đưa tiễn bao nhiêu bệnh nhân.

Có thể nói, y thuật của cô ấy đã được tích lũy dần dần từ những bệnh nhân này.

Đây là nhân viên hộ tống, có thể đến phòng y tế miễn phí, trong tình huống khẩn cấp có còn phi thuyền đưa đến.

Những người dân bình thường bị thương, chỉ có thể cố gắng chống đỡ, gắng gượng được thì sống, không cố gắng được thì chết.

Xã hội tiến bộ cần phải có thời gian, phát triển y tế cũng như vậy, Kim Phi không có cách nào khác.

Vì vậy bình thường y rất ít khi đến phòng y tế, ở đây khiến y cảm thấy bất lực.

Một y tá chạy ra từ cổng, cách bàn làm việc của Chu Cẩm vẫn rất xa đã hét: “Chu đại phu, Chu đại phu, phi thuyền vừa đưa bệnh nhân khẩn cấp đến, đã đưa vào phòng phẫu thuật rồi, bác sĩ Từ bảo ta đến gọi ngươi!”

Cô ấy đến cửa phòng làm việc của Chu Cẩm, muốn lao vào trong nhưng đã bị cận vệ của Kim Phi ngăn lại.

Bình thường ở đây có nhiều nhân viên hộ tống đến, y tá vừa nhìn thấy cận vệ cũng không nhìn kỹ, đến khi bị ngăn lại mới phát hiện Kim Phi đang nói chuyện với Chu Cẩm trong phòng làm việc.

“Kim tiên sinh, ta xin lỗi, ta không biết ngài ở đây Y tá đỏ mặt giải thích.

“Không sao.” Kim Phi xua tay, nói với Chu Cẩm: “Con có bệnh nhân thì nhanh đi đi, có thời gian thì về nhà ăn cơm, hôm qua sư mẫu con còn nhắc đến con, gần đây con đến nhà ngày càng ít.”

“Vâng.” Chu Cẩm vừa thay đồng phục phẫu thuật vừa khử trùng cho mình: “Vậy con không tiễn tiên sinh được rồi.”

“Ta cũng không phải không biết đường, còn cần con tiễn à!”

Kim Phi giúp Chu Cẩm thắt đai sau lưng, sau đó vỗ vai cô ấy nói: “Đi đi Chu Cẩm gật đầu rồi chạy theo y tá. Kim Phi nhìn bóng lưng của cô ấy, hơi đau lòng.

Nhắc mới nhớ, chẳng qua Chu Cẩm cũng chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi, nếu ở kiếp trước, bây giờ cô ấy vẫn đang học cấp ba, nhưng ở làng Tây Hà, cô ấy đã là một nhân viên trong phòng y tế rồi, có lúc bận đến mức một ngày một đêm cũng không ra khỏi phòng phẫu thuật.

Sau khi nhận Kim Phi làm thầy, cuộc sống của cô ấy tốt hơn nhiều, đã cao hơn, nhưng ốm hơn lúc trước, trông giống như một cây gai dầu, áo quần phẫu thuật mặc trên người cũng bay loạn.

Nhưng ở thời đại này người không may mắn quá nhiều, hiện tại Kim Phi cố gắng như vậy không phải vì để thay đổi thế giới này sao?

Sau một hồi cảm xúc, Kim Phi mới đè nén suy nghĩ trong lòng, dẫn đội cận vệ đến nơi ở của công chúa Lộ Khiết.

Khi công chúa Lộ Khiết mới đến, Cửu công chúa đã cố ý làm khó cô ta, vì vậy đã sắp xếp cô ta đến rìa làng Quan Gia, Kim Phi đi vòng qua gần hết ngôi làng, cưỡi ngựa mười mấy phút mới đến nơi.

Nơi ở của nhóm người công chúa Lộ Khiết có hai căn nhà, những nhân viên kỹ thuật sống ở một căn, Giang Văn Văn đưa nhân viên hộ tống và ba người công chúa Lộ Khiết, Băng Nhi cùng Sương Nhi sống ở một căn.

Khi Kim Phi đến, Giang Văn Văn đang cùng nhân viên hộ tống tập bắn cung ở trong sân, nhìn thấy Kim Phi, các nhân viên hộ tống vội cất cung tên.

“Tiên sinh!” Giang Văn Văn tiến đến chào y.

Kim Phi chào lại, sau đó nói: “Ta đến thăm Lộ Khiết điện hạ, ngươi truyền lời giúp tal”

Nếu Kim Phi chủ động đến thăm trước khi sứ giả Cao Nguyên đến, e rằng công chúa Lộ Khiết sẽ làm giá một chút, nhưng hiện tại cô ta không dám làm giá.

Không đợi Giang Văn Văn vào thông báo, Băng Nhi đã đi ra từ gian nhà chính: “Kim tiên sinh, điện hạ mời ngài vào trong!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.