Nghĩ đến đây, công chúa Lộ Khiết mỉm cười với Ngụy Vô Nhai: "Làm phiền tiên sinh rồi!”
"Ngươi chặn mũi tên thay cho Kim tiên sinh, chính là cứu toàn bộ Xuyên Thục, đây là việc ta phải làm!"
Ngụy Vô Nhai xua tay: “Bây giờ trên người ngươi có vết thương, tạm thời đừng nói chuyện, cũng cố gắng đừng ho, biết chưa!"
"Vâng!" Công chúa Lộ Khiết ngoan ngoãn gật đầu.
Quan Hạ Nhi vốn muốn hỏi một chút xem công chúa Lộ Khiết thế nào rồi, nhưng khi nghe thấy Ngụy Vô Nhai nói như vậy thì cô đã từ bỏ ý định đó, dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía Ngụy Vô Nhai: “Ngụy tiên sinh, tính mạng của Lộ Khiết muội muội không có nguy hiểm gì đâu đúng không?”
“Không sao đâu, có lão già này ở đây, chỉ cần cô ấy đừng dùng nước nhỏ vào miệng vết thương để tự tìm đường chết thì ta đảm bảo cô ấy sẽ không chết được!” Ngụy Vô Nhai tự tin nói.
Chu Cẩm nghe thấy vậy thì không nhịn được quay đầu lại, liếc mắt nhìn Ngụy Vô Nhai bằng ánh mắt cực kỳ ngạc nhiên.
Nói chung là thầy thuốc sẽ không nói quá vẹn toàn, cho dù có chắc chắn 90% có thể chữa khỏi một loại bệnh thì cũng chỉ nói khoảng 70%, nếu không nhỡ may giữa chừng có sai sót gì đó thì bọn họ sẽ không có cách nào giải thích lời nói quá vẹn toàn đã nói kia.
Bình thường Ngụy Vô Nhai khám bệnh ở phòng y tế cũng vậy, chưa bao giờ đưa ra lời đảm bảo như vậy.
Chỉ có Kim Phi mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3383200/chuong-3404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.