Ông ta vừa mới đi chặn nhân viên hộ tống lại, sau đó lại đến ngăn Đường Đông Đông, xương cốt này cũng sắp vỡ vụn rồi.
“Còn đi đâu được nữa chứ, đương nhiên là đi cứu tiên sinh rồi!”
Đường Đông Đông vội nói: “Thiết đại nhân, lẽ nào ông không nhìn thấy mũi tên lệnh sao?”
“Thấy rồi.” Thiết Thế Hâm gật đầu, sau đó ngẩng đầu nói: “Bệ hạ bảo ta đến thông báo, Đường trưởng xưởng, cô không cần đi?”
“Vì sao?” Đường Đông Đông cau mày hỏi.
“Vì Quan Liên Tuấn đã dẫn nhân viên hộ tống chủ lực đi sang đó, Tân Minh tướng quân cũng đã dẫn Ngự Lâm Quân đi, bây giờ đường núi đã bị dân làng lấp kín, đợi đến khi côi đuổi đến đó, đoán rằng trận chiến cũng kết thúc rồi.”
Thiết Thế Hâm thở hổn hển nói: “Bệ hạ nói bây giờ lớp phòng ngự trong làng trống không, rất dễ bị người khác lợi dụng sơ hở, xưởng dệt là mục tiêu đầu tiên của gián điệp, bảo cô chỉ huy xưởng dệt bảo vệ trong làng!”
Đường Đông Đông nghe vậy trở nên trầm mặc.
Những điều Thiết Thế Hâm nói rất có lý, bây giờ cô ấy đuổi đến đó thực sự cũng quá muộn rồi.
Nếu mai phục Kim Phi thực sự là kế điệu hổ ly sơn, lúc này phòng thủ trong làng thực sự rất yếu.
Trong xưởng dệt có lượng lớn vải chất đống, rất nguy hiểm, nếu thực sự có gián điệp trốn trong làng, xưởng dệt quả thực là mục tiêu phá hoại đầu tiên của họ.
Nghĩ đến đây, Đường Đông Đông nhìn về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3382985/chuong-3392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.