Chương trước
Chương sau
Sau khi đám người Kim Phi rời đi, tỳ nữ của công chúa Lộ Khiết nhanh chóng đỡ cô ta dậy, vừa giúp Công chúa Lộ Khiết phủi bụi trên váy, vừa đau lòng nói: “Điện hạ, Kim Phi này cũng quá không coi ai ra gì rồi!"

"Câm miệng!"

Công chúa Lộ Khiết quát tháo Băng Nhi một tiếng sau đó lén nhìn đội ngũ của Kim Phi.

Sau khi nhận ra đám người Kim Phi đã đi xa thì mới thở phào nhẹ nhõm, trừng mắt nhìn tỳ nữ, giáo huấn: “Đừng quên đây là Xuyên Thục, không phải thảo

nguyên của chúng ta, về sau nói chuyện cẩn thận một chút!”

“Vâng!” Băng Nhi cúi đầu đồng ý, hỏi: "Điện hạ, chúng ta có đi xưởng dệt nữa không?”

“Không đi nữa.” Công chúa Lộ Khiết nói: “Nếu Kim Phi không mở miệng thì Đường Đông Đông sẽ không bán quần áo mùa đông cho chúng ta đâu.”

“Vậy bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?”

“Quay về dẫn ngựa đi, chúng ta đuổi theo Kim tiên sinh.” công chúa Lộ Khiết trả lời.

“Đuổi theo ngài ấy làm gì ạ?”

“Kim tiên sinh tấm lòng nhân từ, nếu ta đi cầu xin ngài ấy thêm vài lẫn, nói không chừng ngài ấy sẽ đồng ý bán quần áo mùa đông hoặc vải chống nước cho chúng tai”

Công chúa Lộ Khiết đã từng nghiên cứu kỹ về quá khứ của Kim Phi, thực tế, rất nhiều việc sau khi Kim Phi nổi lên đều không thu về lợi ích.

Chủ yếu mục đích của Kim Phi khi làm những điều ấy là để lấy lòng người dân, nhưng cũng rất có thể Kim Phi thật sự quan tâm đến người dân và không

muốn thấy người dân chịu khổ.

"Điện hạ, như thế cũng quá ấm ức cho người rồi!” hai mắt Băng Nhi đỏ hoe nói.

Công chúa Lộ Khiết chính là viên ngọc trên thảo nguyên, ở trên thảo nguyên ai nhìn thấy cũng đều yêu thích cô ta.

Sau khi đến Đại Khang, cô ta không chỉ gặp trắc trở ở khắp nơi mà còn nhiều lần quỳ lạy Kim Phi, nói ra rất nhiều lời sỉ nhục bản thân.

Càng tức giận hơn chính là Kim Phi không hề cảm kích mà hết lần này đến lần khác từ chối công chúa Lộ Khiết một cách tàn nhẫn.

Băng Nhi cảm thấy đau lòng thay cho công chúa Lộ Khiết.

“Băng Nhi, chỉ cần có thể cứu một vài người trong bộ lạc khỏi cái chết thì những oan ức này có đáng là bao?”

Công chúa Lộ Khiết lắc đầu: "Đừng nói chuyện này nữa, mau quay về lấy ngựa đi"

“Bọn họ đã đi xa như thế rồi, bây giờ chúng ta đi lấy ngựa thì cũng không đuổi kịp.

“Con đường bọn họ đi là đi đến núi Thiết Quán, chúng ta đến chân núi Thiết Quán đợi Kim tiên sinh là được.”

Công chúa Lộ Khiết nói: “Kim tiên sinh từng nói, nước chảy đá mòn, chỉ cần ta đủ chân thành nói không chừng có thể làm Kim tiên sinh cảm động.”

Sự xuất hiện của sứ giả cao nguyên đã khiến áp lực của công chúa Lộ Khiết tăng gấp đôi, cũng vô cùng tiếc nuối vì trước đó có rất nhiều cơ hội để đàm phán nhưng đáng tiếc lại không nắm bắt được.

Hiện tại cô ta đã không còn quan tâm đến việc chủ động đàm phán nữa, chỉ hy vọng Kim Phi và Cửu công chúa có thể cho cô ta một cơ hội để đàm phán.

“Vâng!” Băng Nhi miễn cưỡng bảo đoàn tùy tùng quay về dẫn ngựa.

Đáng tiếc, khi đoàn tùy tùng dắt ngựa tới thì Kim Phi đã đi xa, bọn họ đuổi theo đến chân núi Thiết Quán thì bị nhân viên hộ tống canh cổng ngăn lại.

Công chúa Lộ Khiết thở dài, chỉ có thể dừng ngựa chiến lại.

"Điện hạ, Kim tiên sinh đã lên núi rồi, khả năng hôm nay sẽ không trở về, chúng ta trở về đi?" Băng Nhi hỏi.

“Nếu đã đến đây rồi thì chúng ta đến mỏ than ở Hắc Thủy Câu nhìn xem sao.” Công chúa Lộ Khiết nói: “Ta nghe nói xưởng gang thép của Kim Xuyên có thể sản xuất tốt như vậy đều liên quan rất nhiều đến than.”

“Xưởng dệt không cho chúng ta vào thì chắc chắn mỏ than cũng thế!” Băng Nhi bĩu môi nói!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.