Chương trước
Chương sau
Trồng trọt là truyền thống in sâu trong xương tủy của con cháu Viêm Hoàng.

Đời trước Kim Phi đã xem một vài tin tức, nói rằng có một số Hoa kiều đã di dân ra nước ngoài, mua được biệt thự lớn còn có cả khu vườn rộng, nhưng họ không trồng hoa mà dùng để trồng rau.

Cũng có rất nhiều người dân từ nông thôn ra thành phố, mặc dù họ sống trong những ngôi nhà lầu nhưng họ vẫn thích tìm một khu đất nhỏ để làm vườn rau, nếu tìm không thấy thì họ còn tự làm một vài hộp xốp trên ban công để trồng một số loại rau như hành, tỏi.

Hiện nay, hầu hết người dân làng Tây Hà đều đi làm ở công xưởng, lương của họ đủ để sống rồi nhưng tất cả mọi người vẫn giữ thói quen trồng trọt.

Đến ngay cả nhà Kim Phi cũng vậy, mấy mảnh đất căn ở trong nhà, Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương cũng đều trồng cây.

Có một vài ruộng đất tương đối cao, dù nước sông đã được khơi thông nhưng cũng không có cách nào trực tiếp dẫn nước vào ruộng, cần phải dùng các vật dụng như thùng nước để dẫn nước vào ruộng.

Dù vậy, so với việc gánh nước tưới tiêu trước kia cũng tốt hơn rất nhiều, dân làng đều cảm thấy vô cùng hài lòng.

Chí ít thì con kênh cũng đến được bờ ruộng, dùng sợi dây xuyên qua thùng nước, hai người cùng phối hợp với nhau, di chuyển chiếc thùng múc nước từ kênh nước vào ruộng như một chiếc xích đu, so với việc gánh nước trước đây, không biết nhanh hơn bao nhiêu lần.

Nhưng Kim Phi vẫn không hài lòng.

Y cảm thấy dùng thùng nước để lấy nước là quá chậm, vì vậy đã thiết kế ra guồng nước.

Hình dáng của guồng nước tương tự như cối xay gió, chỉ là guồng nước chuyển động không phải bằng sức gió mà là bằng sức nước.

Khi nước chảy qua guồng nước sẽ làm cho guồng nước quay, ống tre trên guồng nước có thể nâng nước lên cao, đổ vào máng tre rồi chảy theo máng tre Vào ruộng nước.

Có điều dòng nước trong con kênh chảy khá chậm, tốc độ chuyển động của guồng nước cũng chậm theo, vì vậy Kim Phi đã thêm chức năng đạp bánh để lấy nước.

Cách lấy nước này vẫn lạc hậu nhưng dù sao thì vẫn nhanh hơn so với việc sử dụng thùng nước.

“Kim ca nhỉ, không phải ta nịnh hót đâu, nhưng ngài làm cái guồng nước thật dễ sử dụng!”

Lão Đàm giơ ngón tay cái lên với Kim Phi.

“Dễ sử dụng là được”, Kim Phi hỏi: “Ngụy tiên sinh đâu?”

Hai ngày nay y đi vòng quanh làng mấy lần, cũng đi đến bệnh xá hai lần, kết quả đều không nhìn thấy Ngụy Vô Nhai, mỗi lần đến đó đều thấy Chu Cẩm cùng với vài người quân y ngồi khám bệnh, Ngụy Vô Nhai cũng trở thành chưởng quầy rảnh tay, cả ngày vùi đầu ở ruộng thí nghiệm, chỉ khi gặp những trường hợp khó điều trị mà đám người Chu Cẩm không giải quyết được thì ông ấy mới trở về.

“Nguy tiên sinh, vừa nãy vẫn còn ở đây, sao giờ lại không thấy rồi?”

Lão Đàm nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Ngụy Vô Nhai đâu, hai tay đặt lên miệng hét lớn: “Lão Ngụy!”

“Làm gì?” Kim Phi nghe được giọng nói của Ngụy Vô Nhai ở phía trước bên phải.

Vài giây sau, Kim Phi nhìn thấy trong ruộng lúa cách mấy chục mét, có một người đang đứng dậy.

Không phải Ngụy Vô Nhai thì là ai?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.