Chương trước
Chương sau
Thời đại phong kiến, quyền quý nạp thiếp là chuyện quá đỗi bình thường, huống chỉ là Hoàng đế.

Trong lúc Trần Cát tại vị, chỉ riêng phi tử có danh hiệu thì đã có một đống, những người không có danh hiệu nhiều vô kể.

Cửu công chúa từ lâu đã quen với việc này. Cô ấy không để bụng Kim Phi có bao nhiêu thê thiếp, cô ấy để ý là những thê thiếp này có thể giúp được Kim Phi hay không, có thể trợ giúp y củng cố chính quyền Xuyên Thục hay không.

Chính vì lý do này mà Cửu công chúa đã ban hôn cho Đường Đông Đông và Tả Phi Phi.

Về phần công chúa Lộ Khiết, thái độ của Cửu công chúa cũng là như thế.

Như cô ấy thấy, nếu Kim Phi cưới Lộ Khiết, sinh ra đứa con tiếp theo là có lợi nhất đối với việc duy trì mối quan hệ với Đông Man.

Quan Hạ Nhi cũng có ý tưởng giống như Cửu công chúa, Cửu công chúa hỏi vấn đề này, cô cũng nhìn Kim Phi đầy mong đợi.

Kim Phi thấy vậy, xoa đầu hai người, tức giận nói: "Nói một lần cuối cùng, các nàng bỏ cuộc đi. Nếu các nàng lại nói bậy nữa, xem ta xử lý các nàng thế nào!"

Quan Hạ Nhi giờ đã sinh con, khi không có người ngoài, cô đã mạnh dạn hơn trước, thỉnh thoảng cũng pha trò với Kim Phi.

Đối mặt với sự khiêu khích của Kim Phi, vốn dĩ cô muốn phản bác đôi câu, nhưng thấy bên cạnh còn có mấy đứa nhóc, cô đành phải nuốt lời, sau đó trừng mắt nhìn Kim Phi, nháy mắt với Nhuận Nương.

Nhuận Nương đỏ bừng mặt, vội cúi đầu lùa cơm.

Kim Phi thấy thế thì cảm thấy hơi đau lưng, quay ra nhìn về phía Cửu công chúa.

Ai dè Cửu công chúa chăng thèm tiếp lời, đứng dậy nói: “Tỷ tỷ, tối này còn có mấy cái tấu chương phải xem, ta đi trước!”

Nói xong cô ấy đi thẳng, không vòng vèo. Quan Hạ Nhi đắc ý nhìn Kim Phi nhướng mày. “Hừ, còn khoe khoang thế nữa, nàng cho rằng ta sợ nàng thật chắc?”

Kim Phi cũng nổi cơn ngoan cố, quyết định hôm nay nhất định phải lên mặt với Quan Hạ Nhi một chút.

Không thì cô lại quên ấm cái nhà này ai mới là nóc nhà.

Không biết đêm hôm đó là ai dạy ai, chỉ là Quan Hạ Nhi đó giờ chưa từng ngủ nướng, ngày hôm sau ngủ đến tận lúc mặt trời lên mới rời giường.

Còn Kim Phi, ngủ suốt nửa buổi sáng mới chịu dậy.

Vội vàng ăn bữa sáng xong thì vào Ngự Thư Phòng.

Cửu công chúa đang xem tấu chương, thấy Kim Phi lại đây thì cười như không cười mà liếc nhìn y, trong mắt tràn đầy bỡn cợt.

“Nàng nhìn cái gì mà nhìn?” Kim Phi tức giận trừng Cửu công chúa một cái. Quan Hạ Nhi thường xuyên tìm hỗ trợ, nhưng Cửu công chúa thì sẽ không. Kim Phi hoàn toàn không sợ cô ấy.

“Chàng cứ mạnh miệng đi!”

Cửu công chúa cũng không ngờ rằng lại kích thích Kim Phi, ra hiệu cho Châu Nhi rót trà cho y.

Kim Phi vừa uống trà vừa hỏi: “Đội điều tra phái ra hết rồi phải không?” Ngày hôm qua đã nhận được tin báo, Cửu công chúa đã giao trách nhiệm cho

Tiểu Ngọc và Thiết Thế Hâm thành lập Đội điều tra, đi xưởng thuốc nổ tiến hành điều tra.

Kim Phi dậy là chạy tới ngay, chính là để dò hỏi chuyện này.

“Đã phái đi rồi,” Cửu công chúa trả lời: “Lão trưởng làng đảm nhiệm đội trưởng Đội điều tra, ông cụ Quan đảm nhiệm đội phó, Tiểu Ngọc và Thiết Thế Hâm cũng đặc biệt phái tới mấy người lành nghề đến, nếu xưởng thuốc nổ có vấn đề, bọn họ nhất định có thể điều tra ra.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.