Chương trước
Chương sau
Lúc Trịnh Trì Viễn dẫn binh lính thủy quân chạy tới vị trí vụ nổ, đại bộ đội của nhân viên hộ tống và thủy quân đã chạy tới rồi.

Nhân viên hộ tống phong tỏa các giao lộ xung quanh, thủy quân thì giúp quân y cứu chữa cho người bị thương.

"Tiểu đoàn trưởng của các ngươi đâu?”

Trịnh Trì Viễn kéo một người đội trưởng của nhân viên hộ tống hỏi.

Đội trưởng chào kiểu quân đội với Trịnh Trì Viễn trước, sau đó hơi do dự mà chỉ vào bên cạnh.

Trịnh Trì Viễn nhìn theo ngón tay anh ta thì thấy một nhân viên hộ tống người đầy bụi đất, ngồi trên ghế xếp nhỏ cách đó không xa.

Nhìn kỹ một chút, là Đại Cường chứ ai?

Thật ra thì vừa rồi anh ta có thấy người này, chỉ không nhận ra đây là Đại Cường.

Không phải vì lúc này Đại Cường người đầy bụi đất, mà vì khí chất.

Khí chất mặc dù không sờ được, nhưng thực sự tồn tại.

Từ khi Đại Cường làm sĩ quan thì trở nên tự tin hẳn lên, đặc biệt là sau khi đến Đông Hải một mình chủ trì công việc, càng ngày càng bình tĩnh và giàu kinh nghiệm.

Thường ngày khi anh ta đi bộ tuy không đến mức oai hùng nhưng cũng ngẩng cao đầu ưỡn ngực.

Có một lần khi đang cưỡi ngựa đi đường anh ta không thấy rõ đường, té trật khớp cánh tay và vỡ một mảng lớn sau lưng.

Lúc Trịnh Trì Viễn thấy anh ta là khi quân y đang khử trùng nối xương cho anh ta, khi rượu cồn đổ lên vết thương, Trịnh Trì Viễn cũng không khỏi cảm thấy đau, nhưng Đại Cường từ đầu tới cuối không hề nhíu mày, vẫn chuyện trò vui vẻ với Trịnh Trì Viễn.

Từ sau chuyện này, Trịnh Trì Viễn đã biết Đại Cường là một người đàn ông mạnh mã.

Nhưng người nhân viên hộ tống lúc này lại cúi người gù lưng, hai mắt vô thần, vẻ mặt nhìn như đưa đám, Trịnh Trì Viễn quả thực không dám cho răng anh ta là Đại Cường.

Trịnh Trì Viễn đi tới ngồi xuống, hỏi: "Đại Cường, chuyện gì vậy, sao lại nổ?"

Nhưng Đại Cường tựa như không nghe thấy, hai mắt vẫn vô thần, thấp giọng lẩm bẩm: "Tại sao có thể có gói thuốc nổ? Tại sao bọn họ có thể có gói thuốc nổ?"

Bởi vì Đại Cường chỉ thấp giọng lẩm bẩm, Trịnh Trì Viễn nghe không rõ lắm, chỉ mơ hồ nghe được mấy chữ gói thuốc nổ.

Anh ta vừa mới tới chưa được bao lâu, chưa kịp nhìn kỹ, cũng chưa suy nghĩ đến việc này, bây giờ nghe Đại Cường nói vậy, nhìn kỹ lại xung quanh mới phát hiện, vụ nổ lần này chắc là do gói thuốc nổ gây ra, những vật khác không có uy lực lớn như vậy.

Trịnh Trì Viễn thấy Đại Cường hơi lơ mơ, bèn đứng dậy tìm tiểu đoàn phó: "Gói thuốc nổ của các ngươi không để trong nhà kho của doanh trại nhân viên hộ tống, để ở chỗ này làm gì”

Việc quản lý gói thuốc nổ quả thực rất nghiêm ngặt, trường hợp đánh mất cũng cực kì ít thấy, anh ta và Khánh Mộ Lam đều nghĩ rằng đây là nơi để nhân viên hộ tống bí mật cất giữ gói thuốc nổ, bởi vì cất giữ không cẩn thận mới xảy ra tình huống bắt lửa phát nổ.

Kết quả là tiểu đoàn phó lại lắc đầu nói: "Gói thuốc nổ không phải của chúng ta, là của gián điệp!"

"Của gián điệp?" Trịnh Trì Viễn trợn mắt: "Gián điệp không phải bị bắt rồi sao?"

"Theo lời khai của tên gián điệp bị bắt, hắn còn có một tên đồng bọn, Hách tổ trưởng của đội Chung Minh sẽ tới tìm tiểu đoàn trưởng và cùng nhau truy bắt..."

Tiểu đoàn phó nhanh chóng giải thích một lượt.

Đang nói thì tổ phó đội Chung Minh cũng tới để bổ sung về quá trình tra hỏi tử sĩ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.