“Thuỷ Oa ca ca, sao vậy ạ?"
Tâm trạng của Thẩm Tú Tú đều bị Thuỷ Oa cắt ngang.
"Bên trong hình như có người,' Thuỷ Oa kéo Thẩm Tú Tú lui về sau mấy bước: "Mới vừa rồi dường như huynh nghe được tiếng ho khan!"
"Làm sao có thể, nhà muội không có người khác!" Đôi mắt Thẩm Tú Tú đỏ hoe nói: "Thuỷ Oa huynh có nghe lầm hay không?" "Ta không nghe lầm đâu, ta đã nghe được có người ho khan thật mà!"
Thuỷ Oa kéo Thẩm Tú Tú đi vòng ra sân sau, đợi một lúc, quả nhiên có tiếng bước chân từ trong sân truyền đến.
Mặc dù người đi cố tình bước đi thật nhẹ nhàng, nhưng hai người vẫn có thể nghe thấy.
'Thẩm Tú Tú theo bản năng muốn hét lên, lại bị Thuỷ Oa kịp thời che miệng kéo sang một bên, sau khi xác nhận ở chỗ này nói chuyện người trong viện không thể nào nghe được, Thuỷ Oa mới buông bàn tay ra.
"Thuỷ Oa huynh, có trộm vào nhà muội!"
Thẩm Tú Tú gấp đến độ giậm chân: "Huynh mau buông muội ra, muội phải đi đuổi tên trộm này đi!"
"Ta biết huynh biết!"
Thuỷ Oa ôm chặt lấy Thẩm Tú Tú: "Chúng ta đều là con nít, không đuổi được tên trộm, nếu là chọc giận tên trộm, hai ta sẽ bị giết chết!"
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Thẩm Tú Tú vội hỏi. "Đương nhiên là đi tìm cứu binh!"
"Đúng, đi tìm cứu binhl"
Thẩm Tú Tú quay đầu liền chạy ra bên ngoài. Thuỷ Oa đuổi theo phía sau.
Hai người mới chạy ra ngõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3382386/chuong-3286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.