Chương trước
Chương sau
“Ta cho người để cơm lại, nếu phu quân không còn chuyện khác, đợi lát nữa ăn chút gì đấy, rồi chúng ta đi về.”

Cửu công chúa nói: “Gần đây nhiều việc, ta phải nhanh về xử lí, nếu không tấu sớ cũng sắp chất đống rồi."

“Cũng được, Kim Phi gật đầu, đi ra khỏi cửa phòng.

Nhân lúc Kim Phi đi đánh răng rửa mặt, Cửu công chúa cho người đưa cơm tới, lại bảo Châu Nhi đi sắp xếp xe ngựa.

Vì đề phòng khiến bá tánh bao vây quan sát, Kim Phi và Cửu công chúa đều không chọn cưỡi ngựa, mà chọn ngồi xe ngựa, thu cả cờ của hai người lại.

Mặc dù vẫn có nhân viên hộ tống bảo vệ, nhưng nhân viên hộ tống qua lại giữa làng Tây Hà và bến tàu quá nhiều, nên bá tánh bình thường sẽ hoàn toàn không biết Kim Phi và Cửu công chúa ở trong.

Không chỉ Cửu công chúa bận rộn, đám người Trương Lương, Khánh Hoài cũng bận tới mức ước gì được bay lên.

Tối qua bọn họ đã báo cho Kim Phi biết, sáng nay trời vừa tỏ, Trương Lương và Khánh Hoài đã ngồi thuyền lầu rời khỏi bến tàu, trở về Giang Nam.

Khánh Hâm Nghiêu cũng ngồi trên một chiếc thuyền lầu khác, trở về Tây Xuyên.

Trong doanh trại nhân viên hộ tống trông có vẻ quạnh quế hơn ngày thường một chút.

Đoàn xe của Kim Phi khiêm tốn chạy ra khỏi doanh trại, bắt đầu chặng đường

Vừa ra khỏi doanh trại chưa bao xa, Kim Phi phát hiện đoàn xe bỗng dừng lại. Vén rèm lên nhìn ra ngoài, phát hiện một hàng người của công chúa Lộ Khiết và Giang Văn Văn đứng bên đường, trong rừng cây phía sau còn buộc không ít

ngựa chiến, còn có một chiếc xe ngựa.

Công chúa Lộ Khiết không nhìn thấy Kim Phi và Cửu công chúa, nhưng vẫn khẽ hành lễ về hướng xe ngựa.

Giang Văn Văn tiến thẳng lên trước, nói với Thiết Chùy vài câu, sau đó được Thiết Chùy dẫn tới ngoài xe ngựa.

Kim Phi thấy thế, đẩy cửa sổ xe ngựa ra. “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuết”

Giang Văn Văng hành lễ với Cửu công chúa, sau đó nhìn Kim Phi: “Bái kiến tiên sinhl”

“Sao thế?” Kim Phi hỏi.

“Công chúa Lộ Khiết muốn đồng hành đi tới làng Tây Hà với tiên sinh ngài, không biết tiên sinh có đồng ý không?” Giang Văn Văn hỏi.

“Cùng đi thì cùng đi," Kim Phi chỉ vào xe ngựa và ngựa chiến trong rừng cây: “Không phải cô ta mua rất nhiều đồ à, một chiếc xe ngựa này chứa đủ chứ?”

“Hôm qua công chúa Lộ Khiết đã mua một cái sân ở phía bắc thị trấn, tạm thời đều để đồ đạc ở trong cái sân đó, xe ngựa này dùng để thay đi bộ thôi.”

Giang Văn Văn giải thích nói: “Những con ngựa chiến này cũng là do người mua ạ.”

“Đúng là phú bà, đi tới đâu cũng mua nhà mua ngựa.”

Kim Phi lẩm bẩm nói: “Sao cô ta biết bây giờ ta đi về?”

“Chúng ta không biết, nhưng sáng sớm nay công chúa Lộ Khiết đã chuẩn bị xuất phát xong rồi, chỉ có điều luôn không thấy đội thân vệ của tiên sinh ngày, nên chưa xuất phát, cứ đợi tới giờ.” Giang Văn Văn giải thích nói.

“Còn rất cố chấp nữa.” Kim Phi gật đầu: “Vậy các ngươi đi theo sau đi.”

Nói xong, Kim Phi đóng cửa sổ vào.

Thiết Chùy thấy thế, lập tức ra lệnh cho đội ngũ tiếp tục xuất phát.

Lúc xe ngựa đi qua công chúa Lộ Khiết, cũng không dừng lại gì, Kim Phi và Cửu công chúa dừng như đều không nhìn thấy công chúa Lộ Khiết, hoàn toàn không chú ý tới cô ta.

Công chúa Lộ Khiết cũng không giận, đợi đội ngũ của Kim Phi đi qua, vội ra hiệu cho đoàn ngựa bên mình đi theo.

Mãi tới lúc này, Cửu công chúa mới kéo rèm ra một khe hở, lén nhìn phía sau.

Đợi Cửu công chúa quay đầu lại, Kim Phi phát hiện cô ấy khẽ cau mày lại.

Mặc dù Kim Phi không giỏi nhìn mặt đoán ý, nhưng suy cho cùng đã làm phu thê với Cửu công chúa lâu như vậy, vẫn nhận ra sự khác thường của Cửu công chúa.

“Sao thế?” Kim Phi hỏi: “Có gì không đúng à?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.