Chương trước
Chương sau
Để cho những tên cướp biển đi đốt nồi hơi là vì y cho rằng việc đốt nồi hơi sẽ vất vả hơn, nhưng Kim Phi không hề tính đến việc sẽ phải phái người trông giữ bọn họ, còn phải chuẩn bị cabin cho bọn họ, đúng là cái được không đủ bù cái mất.

Nói một cách tương đối thì giam giữ ở Hắc Thủy Câu càng thích hợp hơn.

Trước đây, Hắc Thủy Câu từng là nhà tù, hai bên đều là vách núi đá đen, chỉ cần phái người đưa bọn cướp biển tìm đến một cửa quặng mỏ, bọn chúng căn bản không có nơi nào để chạy.

Khoảng cách từ Hắc Thủy Câu đến bến tàu không xa cũng không gần, vì vậy phải mất một thời gian mới đưa được những tên cướp biển đến đây, Kim Phi và Cửu công chúa bàn bạc một chút, quyết định nhân dịp mọi người đều ở đây thì tổ chức một cuộc họp, vì thế đã bảo Thiết Chùy thông báo cho mọi người.

Lúc y và Cửu công chúa đi dạo ra khỏi bến tàu, phát hiện công chúa Lộ Khiết đưa cận vệ và đoàn tùy tùng đứng ở bờ sông ngoài cửa bến tàu.

Có lẽ bởi vì có đội nhân viên hộ tống do Giang Văn Văn dẫn đầu bảo vệ nên dân chúng không tụ tập cùng bọn họ, Kim Phi vừa đi ra liếc mắt một cái đã nhìn thấy bọn họ.

Bây giờ Kim Phi và Cửu công chúa cũng không muốn nói nhiều với công chúa Lộ Khiết, nên họ giả vờ như không nhìn thấy và chuẩn bị đi thẳng đến phòng họp.

Nhưng mới đi được hai bước, đã nhìn thấy Giang Văn Văn đang đi về phía bọn họ.

Thiết Chùy hơi không chắc chắn có nên để Giang Văn Văn đến đây hay không, nên quay sang Kim Phi xin chỉ thị thì nhìn thấy Kim Phi gật đầu, lúc này mới không ngăn cản.

"Tham kiến bệ hạ, ra mắt Kim tiên sinh!"

Giang Văn Văn đi đến một nơi cách Kim Phi mấy bước rồi dừng lại, hành lễ với hai người.

"Có chuyện gì không?" Kim Phi hỏi.

"Ta có chuyện muốn báo cáo với tiên sinh một chút,' Giang Văn Văn nói: "Hôm qua công chúa Lộ Khiết nói rằng muốn đi lên thị trấn đi dạo, vì vậy ta đưa ngài ấy đến đó, sau đó ngài ấy đã mua rất nhiều thứ, có thể sẽ muốn mang chúng về Đông Man, ta muốn xin chỉ thị của bệ hạ và tiên sinh một chút, xem có thể để bọn họ mang đi không!?"

“Mua cái gì?” Kim Phi hỏi.

"Ta đã ghi lại danh sách, mời tiên sinh xem qua!" Giang Văn Văn lấy một cuốn sổ nhỏ từ trong lòng ra và đưa nó cho Kim Phi bằng cả hai tay.

Kim Phi nghĩ rằng đây là lần đầu tiên công chúa Lộ Khiết đến Xuyên Thục, chắc chắn muốn mua một số món đặc sản, vân vân, nên không để ý lắm, nhưng sau khi mở cuốn sổ nhỏ ra mới phát hiện, trên đó ghi chỉ chít tên của những vật phẩm, khoảng hơn mười trang.

Nó được viết bằng bút máy chứ không phải dùng bút lông. Có ít nhất hàng trăm vật phẩm được ghi lại trên hơn mười trang này.

Kim Phi nhìn kỹ thì thấy rằng trong số các vật phẩm này chỉ có một số ít là đặc sản và son bột nước của Xuyên Thục, còn lại là dụng cụ nông nghiệp, công cụ và vải dệt trên phố Bắc.

"Cô ta đến chỗ chúng ta để nhập hàng à?" Kim Phi dở khóc dở cười và nói: "Nhiều đồ như vậy, chỉ sợ một xe ngựa cũng không kéo được đâu?"

"Đúng là một chiếc xe ngựa không kéo được." Giang Văn Văn nói: "Cho nên công chúa Lộ Khiết muốn ta mua cho ngài ấy mấy chiếc xe ngựa, nhưng ta vẫn chưa đồng ý, muốn xin chỉ thị của tiên sinh một chút, nếu tiên sinh không đồng ý để ngài ấy mang mấy thứ này ởi thì ta sẽ giữ chúng lại."

Kim Phi cẩn thận nhìn cuốn sổ nhỏ thêm một lần nữa, lắc đầu và nói: "Không cần giữ lại, mua xe ngựa cho cô ta, cứ để cho cô ta kéo đi."

"Vâng!" Lúc này Giang Văn Văn mới gật đầu, quay người rời đi.

Đợi đến khi Giang Văn Văn đi xa rồi, Cửu công chúa mới nhíu mày nói: "Phu quân, vừa rồi ta chỉ nhìn qua một chút thôi, hầu như tất cả những thứ cô ta mua đều là dụng cụ nông nghiệp, công cụ và vải vóc, rõ ràng muốn học trộm tay nghề của chúng ta, tại sao lại để cô ta kéo đi?”

"Những thứ này không có nội dung kỹ thuật, hơn nữa lại được bán công khai, ai cũng có thể bán, nếu Lộ Khiết thực sự muốn, cho dù chúng ta không để cô ta mang đi, cô ta cũng tùy tiện để gián điệp bán cho một người buôn bán ở bên ngoài, cũng có thể mua được, chẳng qua chỉ mất thêm một bước nữa thôi.”

Dù sao cô ta cũng chắc chắn sẽ lấy được, còn không bằng thoải mái bán cho cô ta đi."

Kim Phi nói: "Thật ra, thứ cô ta mua phần lớn đều là dụng cụ nông nghiệp và công cụ, mà Đông Man chủ yếu tập trung vào việc chăn thả gia súc, mua về cũng không thể dùng được."

Cô ta chủ động yêu cầu đến Kim Xuyên, có lẽ là vì muốn xem thực lực của chúng ta, bây giờ cứ để cô ta mua mấy thứ đồ vật để nghiên cứu, có lẽ nó sẽ giúp ích cho cuộc đàm phán sau này của các nàng."

“Có lý” Cửu công chúa gật đầu: “Vậy đợi xem cô ta có thể kéo dài bao lâu mới chủ động yêu cầu đàm phán.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.