Chương trước
Chương sau
Khi công chúa Lộ Khiết nghe thấy Kim Phi nói như vậy thì tảng đá trong lòng cô ta cuối cùng cũng rơi xuống đất.

Thấy Kim Phi lại phớt lờ cô ta thì chỉ có thể kiên trì đến cùng, lại tiếp tục tìm điều gì đó để nói: "Tiên sinh thật sự rất giỏi, thuyền sắt cũng có có thể thả xuống nước, với chiếc thuyền sắt này, ở trên biển, tiên sinh sẽ không bao giờ có đối thủ nữa!"

Câu nói này vừa là tâng bốc, vừa là phép thử thứ hai.

Kim Phi bị công chúa Lộ Khiết thử đến mức mất kiên nhẫn, vì thế y nói thẳng: “Ta tạo ra thuyền bọc thép không phải để chinh chiến mà là để đi đường xa.”. Truyện Quan Trường

“Đi đường xa?” công chúa Lộ Khiết hỏi: “Đi đâu?”

“Đi đến một nơi cách xa hàng ngàn dặm để tìm kiếm một lục địa mới!" Kim Phi nói.

"Một lục địa mới? Ở đâu?" Công chúa Lộ Khiết càng tò mò hơn.

Kim Phi mỉm cười với cô ta, nhưng không trả lời.

Mặc dù Kim Phi rất tự tin, cho dù có nói với công chúa Lộ Khiết thì với khả năng đi biển của Đông Man ở thời điểm hiện tại, cũng không thể tìm thấy lục địa Châu Mỹ nhanh hơn y giải thích các tuyến đường trên biển quá rắc được, nhưng rối, đặc biệt là đối với một người mới không biết gì như công chúa Lộ Khiết, muốn giải thích rõ ràng vị trí của lục địa Châu Mỹ với cô ta thì không có một, hai giờ thì không thể hoàn thành được.

Gần đây Kim Phi đã làm việc rất chăm chỉ, y cũng không muốn tốn thời gian với công chúa Lộ Khiết, thực sự không có kiên nhẫn.

Nhưng Kim Phi càng hành động như vậy, công chúa Lộ Khiết càng tò mò.

Cho dù biết Kim Phi không muốn nói cho cô ta biết những chuyện này, nhưng vẫn trơ tráo hỏi: “Tiên sinh, xin hỏi tại sao ngài lại định đi hàng ngàn dặm để tìm một lục địa mới? Trên lục địa này có kho báu gì ư?”

“Đúng là có kho báu, nhưng không phải loại kho báu mà cô nghĩ” Kim Phi trả lời: “Trên lục địa đó có những thứ có thể cho dân chúng ăn no, tìm ra nó là có thể giải quyết nỗi lo đói khát của dân chúng."

Công chúa Lộ Khiết nghe Kim Phi nói như vậy thì sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, sốt ruột hỏi: "Đó là gì vậy?"

Thật ra công chúa Lộ Khiết vừa mới đến trấn Ngư Khê, Kim Phi đã đoán được rằng cô ta có thể đến để tìm kiếm sự hợp tác hoặc giúp đỡ, nhưng công chúa Lộ Khiết cũng hiểu rằng ai mở miệng trước thì sẽ bị thua thiệt trong quá trình đàm phán, vì vậy cho dù trong lòng cô ta rất sốt ruột, nhưng sau khi cô ta tới đây thì vẫn luôn cư xử như một người không có việc gì, nên đi tham quan thì đi tham quan, hoàn toàn là dáng vẻ không vội vàng.

Bây giờ nghe thấy Kim Phi nói răng có những thứ ở lục địa mới có thể khiến cho dân chúng ăn no thì cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa.

Kim Phi nhìn công chúa Lộ Khiết cười trừ: “Xem ra điện hạ rất quan tâm đến chuyện này nhỉ”

“Có thể để cho dân chúng được ăn no thì ai có thể không quan tâm chứ?" Công chúa Lộ Khiết đứng dậy, trịnh trọng khom người hành lễ với Kim Phi: "Xin tiên sinh cho hay!"

Thái độ của công chúa Lộ Khiết rất chân thành, thật ra Kim Phi không phải là loại người quá coi trọng những thứ của mình, hơn nữa công chúa Lộ Khiết có thể tìm được hạt giống tốt cũng là một người có công lao to lớn trong vô số người đang sống.

Nếu là lúc bình thường, Kim Phi có thể đã trực tiếp nói với cô ta, nhưng bây giờ hai bên rất có thể sẽ phải đối mặt với một cuộc đàm phán, Kim Phi phải đấu tranh vì lợi ích lớn nhất của chính quyền Xuyên Thục.

Nghĩ đến đây, Kim Phi ngẩng đầu lên nói: "Tin tức quan trọng như vậy, nếu là cô thì cô có tùy tiện nói cho ta biết không?"

"Cái này...” công chúa Lộ Khiết bị hỏi đến mức ngây người.

Đúng vậy, nếu như cô ta biết được tin tức quan trọng như vậy, cô ta sẽ nói cho Kim Phi biết à?

Đương nhiên là không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.