Chương trước
Chương sau
Bình thường đều có một độ dốc giữa biển và đất liền, sở dĩ lúc trước Kim Phi muốn hợp tác với Hồng Đào Bình là vì bên ngoài xưởng đóng thuyền số 1 có một rãnh biển nối thẳng đến bể chứa nước của xưởng đóng thuyền.

Sau khi chế tạo xong những chiếc thuyền lớn ở trong xưởng đóng thuyền, mở miệng cống ra, đưa nước biển vào, thuyền lớn có thể trực tiếp chạy thẳng từ xưởng đóng thuyền ra biển.

Nhưng chiều rộng của rãnh biển có hạn, nên khi lái thuyền phải cẩn thận, nếu không sẽ đụng vào bên cạnh và cũng sẽ mắc cạn.

Hơn nữa máy hơi nước vừa mới khởi động, nồi hơi cũng vừa mới nóng lên, không thể khởi động hết công suất, nên khi thuyền bọc thép vừa mới khởi động, tốc độ tương đối chậm.

Bây giờ nó đã đi vào vùng biển sâu, nồi hơi cũng nóng lên, những người công nhân đốt nồi hơi lập tức điên cuồng thêm than vào, khói đen và khói trằng phun ra từ ống khói lớn ở đuôi thuyền lập tức dày đặc hơn rất nhiều, tốc độ của thuyền sắt cũng dần dần tăng lên, chạy về phía bắc.

Nhưng Kim Phi cũng không rời khỏi bờ biển, mà chỉ đứng trên bờ biển và im lặng nhìn chằm chằm vào bờ biển.

Vừa rồi, máy hơi nước đang chạy hết công suất, thật ra, đây là một cuộc thử nghiệm, thí nghiệm tốc độ tối đa của thuyền bọc thép và liệu máy hơi nước có thể hoạt động hết công suất trong thời gian dài hay không.

Theo kế hoạch thử nghiệm, sau khi đạt tốc độ tối đa, thuyền bọc thép sẽ quay đầu trở về.

Kim Phi phải ở lại đây chờ kết quả thí nghiệm của thuyền. bọc thép.

Qúa trình này có lẽ sẽ liên tục trong một khoảng thời gian, Thiết Chùy nhìn qua và phát hiện ra Quan Hạ Nhi, mấy người Đường Tiểu Bắc cũng đến đây, ngay cả Bắc Thiên Tâm đang mang thai và Khánh Mộ Lam đang ngâm mình ở xưởng cá muối cũng đến đây, rất tỉnh mắt mà cho người mang mấy. cái ghế dài tới.

"Mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi."

Thiết Chùy lau ghế một cách chu đáo rồi ra hiệu cho Kim Phi ngồi xuống chờ.

Kim Phi không ngồi xuống, mà y và Quan Hạ Nhi đỡ Bắc. Thiên Tâm đang mang thai ngồi xuống trước, sau đó đang định ngồi xuống thì đột nhiên nhìn thấy công chúa Lộ Khiết và đám người Giang Văn Văn đi tới.

"Tiên sinh, ngài có muốn ngăn bọn họ lại không?”

Thiết Chùy biết răng gần đây Kim Phi không muốn gặp. công chúa Lộ Khiết, nên cúi xuống và nhỏ giọng hỏi.

"Không cần” Kim Phi lắc đầu.

Y thật sự không muốn gặp công chúa Lộ Khiết, lúc trước. công chúa Lộ Khiết đã xin gặp y vài lần, nhưng y đều từ chối vì có việc phải làm.

Nhưng cũng không đến nỗi trốn tránh đối phương.

Bây giờ công chúa Lộ Khiết đã nhìn thấy y rồi, nếu không cho cô ta tới đây, trái lại sẽ trở nên tầm thường, giống như Kim Phi không dám gặp công chúa Lộ Khiết vậy.

Dù sao lúc này cũng nhàn rỗi không có việc gì, y cũng có thể trò chuyện với công chúa Lộ Khiết, coi như giết thời gian.

Có Giang Văn Văn đi theo, còn có sự cho phép của Kim Phi, nhân viên hộ tống phụ trách bảo vệ cũng không làm khó công chúa Lộ Khiết, chỉ kiểm tra một chút để xác nhận bọn họ không mang theo vũ khí rồi mới cho họ đến đây.

Sau khi công chúa Lộ Khiết đi tới, đúng là cô ta đi thẳng đến chỗ Kim Phi,

“Kim tiên sinh, các vị phu nhân!"

Công chúa Lộ Khiết thoải mái hành lễ với Kim Phi và đám người Quan Hạ Nhi.

Kim Phi gật đầu coi như đáp lễ, Quan Hạ Nhi thì rất nhiệt tình, nhanh chóng đứng dậy, kéo một cái ghế đến: "Cô chính là công chúa Lộ Khiết đúng không, mời ngồi!"

Lại nói, đây là lần đầu tiên Quan Hạ Nhi và công chúa Lộ Khiết gặp nhau, nhưng giống như Quan Hạ Nhi biết thân phận của công chúa Lộ Khiết, lúc công chúa Lộ Khiết ở Đông Man đã từng nhìn thấy bức tranh của Quan Hạ Nhị, sau khi đi tới Đông Hải cũng nhìn thấy Quan Hạ Nhi từ xa mấy lần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.