Công chúa Lộ Khiết cũng là người không biết sẽ hỏi, bản thân không biết rong biển nên đã quay người hỏi nhân viên kỹ thuật ở phía sau: “Các người biết thứ này không?”
“Tiểu nhân biết!”
Một người trung niên lùn lùn mập mạp nói: “Ở chỗ chúng
†a cũng có, cũng gọi là cỏ quấn chân” “Thứ này có tác dụng gì?” công chúa Lộ Khiết hỏi. “Cái này...” Người trung niên bị hỏi thì gãi đầu: “Cỏ quấn
chân là một loại cỏ biển, hiện nay vẫn chưa phát hiện ra công dụng của nó?”
Giọng của người trung niên càng ngày càng nhỏ.
Trong sân phơi bên cạnh có rất nhiều kệ đang phơi rong biển, nếu không có tác dụng gì thì Kim Phi phơi nhiều rong biển như vậy làm gì?
Công chúa Lộ Khiết lại quay người nhìn Giang Văn Văn: “Giang cô nương, rong biển này có tác dụng gì vậy?”
“Ăn được!” Giang Văn Văn trả lời.
Công chúa Lộ Khiết vẫn chưa kịp nói thì người nhân viên kỹ thuật trung niên đã xen vào nói trước: “Đây là một loại cỏ biển, sao...”
Nói được một nửa, nhận thấy công chúa Lộ Khiết đang nhìn hắn, nhân viên kỹ thuật lập tức im miệng
“Giang cô nương, rong biển này nấu như thế nào vậy?” Công chúa Lộ Khiết hỏi. Googl𝗲 t𝒓a𝓷g 𝓷à𝙮, đọc 𝓷ga𝙮 khô𝓷g quả𝓷g cáo [ T𝑅Ù𝙈T 𝑅UYỆ𝙉.𝖵𝙉 ]
Bây giờ rong biển đã rất phổ biến ở Xuyên Thục, chắc hẳn không lừa được công chúa Lộ Khiết nên Giang Văn Văn đã nói thẳng: “Có thể dùng rong biển để nấu canh, cũng có thể dùng để nấu các món ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3382254/chuong-3154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.